
tranh sắp tới.
Tôi cười nhẹ, giọng tôi suy yếu và uể oải.
_Anh đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi. Khi nào em khỏe lại, em nhất định sẽ nộp bức tranh của em đúng hạn cho anh.
_Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Nếu em muốn giúp câu lạc bộ, em phải có sức khỏe đúng không ? Em nhìn em xem, trông em giờ xanh xao và quá gầy. Anh không dám tin là em chỉ ốm có hai ngày, em đã sụt cân và gầy đi trông thấy. Em không chịu ăn uống gì sao ?
Anh quan tâm và hỏi han đến tình trạng sức khỏe của tôi, khiến tôi sụt sịt muốn khóc, hốc mắt tôi đỏ hoe. Nói chuyện và ở bên anh, tôi thấy bình yên và nhẹ nhõm. Anh giống hệt như một khung cảnh yên tĩnh, và phẳng lặng không có gió, không có giông bão. Anh là một cánh đồng chỉ tràn ngập nắng, cây cỏ và mây trời trong xanh.
Mấy ngày qua lòng tôi luôn nổi sóng và giông tố, nhưng được gặp và nói chuyện với anh, tôi đã gần quên đi nỗi đau và sự lo lắng của bản thân. Tôi đã hoàn toàn bị nụ cười chân thành và thân thiện của anh vỗ về và trấn an.
Thấy nằm một chỗ để nói chuyện với anh thì bất lịch sự quá, nên tôi cố gắng chống tay xuống giường, rồi run rẩy ngồi dậy.
Khánh Phương vội đứng lên. Khom người, cúi xuống, anh giúp tôi ngồi thẳng dậy.
Hình ảnh thân mật giữa tôi và Khánh Phương lọt vào mắt tên kia.
Tôi không biết là do số của tôi bất hạnh hay xui xẻo, mà những lúc tên kia nên xuất hiện thì tên kia lại không, tên kia luôn xuất hiện đúng vào những tình huống và hình ảnh dễ gây hiểu lầm và tức giận.
Mặt tên kia xa xầm xuống, nụ cười trên môi tên kia đóng băng. Bao nhiêu háo hức và chờ mong của tên kia đều tan biến khi bắt gặp hình ảnh tôi và Khánh Phương thân cận với nhau. Tên kia lại giận dữ và có lý do để nghi ngờ và hành hạ tôi nữa rồi.
Không biết vô tình hay cố ý, năm khớp ngón tay của tên kia gõ trên cánh cửa phòng bệnh.
Tôi và Khánh Phương đều giật mình quay lại nhìn.
Vừa nhìn thấy tên kia, mặt tôi phút chốc trắng bệch, cơ thể tôi co lại vì sợ hãi. Đôi mắt tên kia tối đen giống như bầu trời đêm đang chuẩn bị nổi lên giông bão và sấm chớp.
Tôi không dám để cho Khánh Phương động chạm vào người tôi nữa, mà cắn chặt môi ngồi xê dịch gần vào góc giường, tay tôi ôm chặt lấy cái gối, mắt tôi kinh hoàng và khiếp sợ nhìn tên kia.
Khánh Phương kinh ngạc vì sự xuất hiện của tên kia. Anh vẫn luôn cho rằng hai chúng tôi giận nhau và hay tìm cách đấu khẩu với nhau, nên tuyệt đối không thể có trường hợp tên kia đến thăm tôi ngay sau giờ học vào buổi sáng ở trên trường.
_Chào cậu ! Cậu cũng đến đây để thăm Hồng Anh ?
Tên kia thâm trầm nhìn Khánh Phương, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của tên kia có thể giết chết bất cứ ai.
_Đúng. Còn cậu ?
Khánh Phương vì không hiểu rõ mối quan hệ thật sự giữa hai chúng tôi, nên mỉm cười đáp.
_Mình cũng đến đây để thăm cô ấy.
Tên kia nhếch mép cười nhạt, mắt tên kia nổi lửa nhìn tôi.
_Xem ra mối quan hệ giữa hai người không đơn giản một chút nào.
Khánh Phương đông cứng cả người, đôi mắt màu da cam của anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh như băng của tên kia.
_Mình không hiểu ý của cậu ?
Tên kia cười khinh miệt, mắt tên kia giờ là một con sóng dữ, tên kia đang muốn nhấn chìm và cuốn phăng đi hết tất cả mọi thứ.
_Tôi nghĩ điều này cậu phải rõ hơn tôi. Tôi không phải là cậu, nên làm sao có thể trả lời thay cho cậu.
Khánh Phương đứng im hết nhìn tôi rồi lại nhìn tên kia, mắt anh lóe sáng, anh nở một nụ cười khó hiểu.
_Nếu cậu đã không muốn biết, tôi cũng không cần phải mất công giải thích với cậu. Chỉ cần cậu hiểu là tôi rất quý mến và quan tâm đến Hồng Anh là được rồi.
Tôi hốt hoảng nhìn Khánh Phương, mắt tôi tròn xoe, mặt tôi ngày càng tái xanh, môi tôi trắng bệch, người tôi không ngừng run rẩy.
Những lời nói mang đầy ẩn ý của anh, chẳng khác gì đổ dầu thêm vào lửa. Chỉ cần tên kia hiểu sai, tôi sẽ càng ngày càng bị tên kia coi là một cô gái không chung thủy và không biết yêu thật lòng là gì. Nếu điều này xảy ra, tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội để thương lượng và mong tên kia đối xử tốt và dịu dàng với tôi nữa.
Hai tay tên kia siết chặt, gân tay nổi lên, mắt tên kia trở nên trống rỗng và vô hồn, mặt tên kia càng lạnh lẽo và thâm sâu khó dò. Tên kia giờ đang nuốt hết tất cả mọi phẫn nộ, tức giận và ghen tuông vào trong.
_Cậu muốn nói với tôi rằng, cậu thích và có tình cảm với Hồng Anh ?
Tên kia nhàn nhạt hỏi Khánh Phương, giọng tên kia lạnh đến cực điểm.
Tôi đã co lại thành một khối ở trên giường. Lời nói không có âm vị, không có tình cảm của tên kia giống như những mũi tên đang đâm xuyên qua cơ thể và trái tim tôi.
Khánh Phương cười giống như gió xuân mang theo hơi ấm và ánh nắng của mặt trời.
_Tôi đã rất muốn nói điều này với Hồng Anh. Nhưng xem ra tôi không cần phải nói gì nữa, cậu đã thay tôi nói cho cô ấy biết