
i thăm tôi. Tôi rất muốn gặp họ, muốn họ ôm tôi vào lòng, muốn họ vỗ về và an ủi tôi.
Bịt chặt miệng, dùng tay lau lệ trên má, tôi cố gắng trấn tĩnh tinh thần, cố gắng giữ cho giọng mình không khàn khàn và run rẩy, tôi nhấn nút xanh trên bàn phím.
_Hồng Anh ! Con đã đi đâu thế, sao mẹ gọi một lúc lâu rồi, mà con không chịu nghe máy ?
Mẹ tôi lo lắng hỏi tôi, thanh âm cao vút và nôn nóng.
Tôi cắn chặt môi, giọng đứt quãng và mệt mỏi.
_Con..con không sao. Con…con chỉ hơi bị choáng váng và đau đầu do bị sốt, nên con đã ngủ quên thành ra không thể sớm nhận cuộc gọi của bố mẹ được.
_Con không sao chứ ? Con đã đi khám, đi mua thuốc và uống thuốc chưa ?
Tôi rơi lệ, tôi tủi thân khóc nức nở. Tôi cắn môi gần bật máu, tôi không muốn bố mẹ tôi lo lắng cho tôi, tôi không thể kể sự thật cho họ biết. Nếu họ biết được, họ sẽ làm um lên, và sẽ đem tên kia ra tòa. Chỉ cần tưởng tượng đến điều đó, tôi đã không thở nổi.
_Con đã đi khám bệnh và mua thuốc để uống rồi.
Mẹ tôi an ủi và động viên tôi.
_Con đừng lo lắng, đừng hoảng sợ ! Tối nay bố mẹ sẽ về nhà để chăm sóc con.
Tôi nở một nụ cười yếu ớt giống như một con đom đóm còn cố chiếu sáng một lần cuối cùng trước khi chết.
_Con…con cảm ơn bố mẹ. Nhưng không cần đâu, con có thể tự lo cho bản thân mình.
_Con đang bị ốm, đang bị sốt, bố mẹ làm sao yên tâm làm việc khi bỏ con ở nhà một mình, không có ai chăm sóc. Con đừng nghĩ ngợi nhiều, công việc ở Viện khoa học đã được giải quyết gần xong rồi. Bố mẹ được nghỉ hai ngày phép, nên tiện thể có thể về nhà để chăm sóc con.
Tôi vừa mừng vừa sợ. Chỉ cần bố mẹ ở nhà, tên kia sẽ không làm gì được tôi, tôi có thể sống trong vòng tay ấm áp và che chở của họ.
_Mẹ…mẹ không lừa con chứ ? Có…có thật là bố mẹ sắp về không ?
Mẹ tôi bật cười, mẹ tôi vui vẻ bảo tôi.
_Bây giờ bố mẹ đang ở trên xe. Chỉ hai tiếng nữa thôi, là bố mẹ có thể về đến nhà.
Nếu không phải do tôi bị sốt cao, và bị tên kia dày vò đến chết, tôi đã nhảy cẩng lên sung sướng và hét ầm lên vì kích động.
Chúa ơi ! Cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi bàn tay ác quỷ của tên kia trong hai ngày. Nhất định trong thời gian này, tôi phải xin bố mẹ tôi cho tôi đi theo họ, hoặc xin bố mẹ tôi chuyển nhà đi nơi khác, tôi không còn chịu đựng nổi sự hành hạ và cách đối xử tàn bạo của tên kia dành cho tôi nữa rồi. Tôi dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể gắng gượng được đến cùng.
_Mẹ mong là khi bố mẹ về đến nhà, trông con sẽ không quá xanh xao và gầy yếu, nếu không bố mẹ sẽ tự trách mình là không thể chăm sóc tốt cho con.
Tôi sụt sịt muốn khóc, bố mẹ tôi luôn quan tâm và yêu thương tôi. Tôi không thể để họ buồn và thất vọng vì tôi.
_Mẹ yên tâm, con gái mẹ tuy có hơi bị sốt, nhưng vẫn khỏe mạnh và vẫn xinh đẹp như lúc trước.
Mẹ tôi cười vui vẻ, giọng nói tràn đầy tình yêu và dịu dàng.
_Mẹ mong con nói được làm được. Con mà dám lừa mẹ, mẹ sẽ dùng roi tre để quất vào mông con. Con hãy chuẩn bị tinh thần đi, mẹ và bố con sắp về đến nhà rồi.
Nói chuyện với bố mẹ tôi một lúc, tôi run run cúp máy, tôi vừa cười vừa khóc. Ý nghĩ sắp được giải thoát khỏi tên kia khiến tôi mừng phát điên, lòng tôi kích động mãi không thôi. Tôi tạ ơn trời đất vì đã lắng nghe lời cầu khẩn và van xin của tôi. Dù không thể trốn thoát khỏi tên kia vĩnh viễn, nhưng chỉ cần hai ngày thôi cũng đủ khiến tôi không kìm nén được lệ hạnh phúc và vui mừng.
Tên kia đứng trước mặt tôi, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt tên kia mâu thuẫn và tràn đầy tâm sự nhìn tôi.
_Bố mẹ của cô sắp về ?
Tôi kinh hoàng giật mình ngước mắt nhìn tên kia. Bắt gặp đôi mắt và khuôn mặt lạnh lẽo của tên kia, tôi lùi dần vào góc giường, mắt tôi đề phòng và khiếp sợ nhìn tên kia.
Nhìn hành động trốn tránh và sợ hãi của tôi, mặt và mắt tên kia lạnh thêm vài phần, môi tên kia nhếch lên.
_Tôi hỏi cô sao cô không trả lời ?
_Họ..họ sẽ về trong vòng hai tiếng nữa.
_Cô muốn xin tôi cho cô về nhà ?
Tôi vừa hy vọng vừa run sợ nhìn tên kia, tôi hạ thấp giọng hỏi tên kia.
_Anh…anh đồng ý để cho tôi về nhà ?
Tên kia nhếch mép cười nhạt, nụ cười tên kia thâm sâu khó lường.
_Tất nhiên là tôi phải cho cô về nhà rồi. Dù sao họ cũng là bố mẹ vợ tương lai của tôi.
Da đầu tôi lạnh buốt, trái tim tôi ngừng đập, mặt tôi cứng đờ, còn mắt tôi mở to, tai tôi ù đi. Tôi thấy mình đang bị lôi xuống địa ngục.
Tên…tên kia vừa mới nói gì ? Bố…bố mẹ vợ tương lai ? Tôi…tôi có nghe nhầm không ? Ngay cả việc chịu làm bạn gái và ở bên cạnh tên kia, tôi cũng không chịu nổi, làm sao tôi có thể đồng ý làm vợ tên kia cả đời ? Không ! Không thể ! Nhất định là do tôi đã nghe nhầm, tên kia sẽ nhanh chán ghét tôi và buông tha cho tôi.
Nụ cười trên môi tên kia trở nên lãnh khốc, và rùng rợn.
_Sao thế, nghe tôi nói như thế cô cảm động đến nỗi không th