Polaroid
Ác Mộng Tình Yêu

Ác Mộng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325035

Bình chọn: 9.5.00/10/503 lượt.

mở miệng để nói. Xem ra hắn vừa mới làm trái tim của bọn họ đóng băng.

Tôi và hắn bước ra khỏi cửa lớp, lúc này bọn con gái mới bật ra được tiếng thốt ở trong cổ họng.

Tôi vừa đi theo hắn vừa cười thầm. Tôi không biết, khi được nghe tôi kể hết sự thật về tình sử của tôi và hắn, không hiểu họ có còn mong ước được làm bạn gái của hắn nữa không, hay là họ đã cao chạy xa bay và đã chết ngất hết cả rồi ?

Hắn muốn đưa tôi xuống canteen của trường để ăn cơm, nhưng tôi từ chối. Lúc sáng, trước khi đi học, hắn đã nấu cơm cho tôi ăn rồi nên tôi không còn chỗ trống để chứa thêm thức ăn nữa.

Hắn chiều theo ước muốn của tôi, bằng cách dẫn tôi ra sau khu A. Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong vườn trường.

Lần đầu tiên sau ba năm, tôi và hắn mới có được những phút giây vui vẻ, và hạnh phúc thế này.

Đến ghế đá được đặt ở gần hồ, dưới gốc cây liễu, hắn kéo tôi ngồi xuống.

Hai chúng tôi ngồi im ngắm mây trời và cảnh sắc thiên nhiên trước mặt. Tôi và hắn không ai lên tiếng, cũng không muốn phá vỡ đi khoảnh khắc ngọt ngào và bình yên mà chúng tôi đang có.

Một lúc lâu sau, tay hắn kéo đầu tôi ngả vào vai hắn, giọng nói ngọt và sâu của hắn vang lên bên tai tôi.

_Em còn nhớ chuyện ngày xưa không ?

Tôi nhẹ nhàng đáp lại lời hắn.

_Em không quên một kỉ niệm nào cả.

Hắn cười tươi, mắt hắn nhìn về xa xăm, mặt hắn trở nên mờ ảo.

_Anh cũng thế. Ngày trước chúng ta thật trẻ con. Anh nhớ chúng ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần chỉ vì mấy vấn đề cỏn con và vụn vặt.

Tôi cười thành tiếng, mắt tôi lấp lánh niềm vui.

_Ngày xưa anh còn trẻ con hơn cả em. Anh còn nhớ chuyện em cứu anh, và anh đã giận em hơn một tuần lễ không ?

Thấy tôi nhắc đến chuyện này, mặt hắn kém vui, mắt hắn hờn giận nhìn tôi.

_Em còn nói nữa, em có thấy có thằng đàn ông nào vui nổi khi để cho bạn gái mình cứu mình không ? Một thằng đàn ông vô dụng như thế làm sao có thể sống mà không cảm thấy buồn chán và thất vọng về bản thân.

Tôi căm tức nhìn hắn, mồm tôi phồng lên.

_Phải rồi, anh muốn mạnh hơn em để anh có thể bắt nạt và hành hạ em chứ gì ? Có phải vì chuyện đó nên anh mới học võ giỏi hơn em, để trả thù em, đúng không ?

Cơ thể hắn hơi run lên, mặt hắn trầm xuống, đôi mắt xanh biếc của hắn mang theo mệt mỏi và hối hận.

_Em…em vẫn còn hận và giận anh về vụ đó sao ? Em…em vẫn còn chưa tha thứ cho anh sao ?

Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, tuy không thể tha thứ cho hắn hoàn toàn, nhưng tôi không còn hận hắn nữa.

_Anh đừng lo, em giờ đã thông suốt và thấu hiểu được nhiều điều, nên em sẽ không hận anh, hay căm ghét anh nhiều như trước. Bây gờ em chỉ muốn, cùng anh tạo dựng một tương lai tốt đẹp, tràn đầy nụ cười và niềm vui.

Ngước mắt nhìn hắn, tôi dịu dàng hỏi.

_Anh có thể hứa với em, là sẽ không bao giờ đối xử với em một cách thô lỗ và tàn nhẫn như thế được không ? Nếu anh còn tiếp tục, em sợ mình không thể chịu đựng nổi, em sẽ phải bỏ đi, hay tìm cách biến mất mãi mãi.

Hắn ôm tôi thật chặt, hốc mắt hắn đỏ hoe, giọng hắn hơi khàn và hơi run rẩy.

_Anh hứa, anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ nâng niu, sẽ trân trọng và bảo vệ em suốt đời. Em có biết là sau khi đã làm chuyện có lỗi với em, anh đã hối hận và ăn năn nhiều như thế nào không ? Anh sợ, rất sợ em sẽ bỏ đi, và khinh ghét anh. Anh không muốn mất em, cũng không muốn em hận anh hơn là yêu anh. Giờ thì anh có thể yên tâm, và có thể lấy lại được niềm tin, và hy vọng vào tình cảm của hai chúng ta. Anh tin là chỉ cần em và anh còn có thể ở bệnh cạnh nhau, chúng ta nhất định sẽ là một đôi hạnh phúc.

Tôi vòng tay ôm lấy cổ hắn, cằm tôi dựa trên vai hắn, hai mắt tôi nhắm lại, môi tôi vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhõm và yên tâm, cơ thể tôi hoàn toàn thả lỏng, đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh của hắn. Ở bên hắn, tôi đã quên hết tất cả mọi đau khổ và buồn phiền mà tôi phải chịu đựng vào mấy ngày vừa qua. Tôi muốn giao mọi thứ của tôi cho hắn, muốn hắn che chở và bảo vệ tôi. Cảm giác được làm một cô người yêu nhỏ bé thật tuyệt diệu.

_Hai người ngọt ngào và mặn nồng quá ha !

Một giọng nói tuy mềm mại, uyển chuyển giống như oanh vàng hót, nhưng lại sắc bén giống như một thanh nhuyễn kiếm có thể đâm vào tim, và lấy mạng của người khác bất cứ lúc nào.

Chỉ cần nghe thanh âm này, tôi đã biết người con gái ấy là ai.

Tôi buông tay ra khỏi cổ hắn, tôi quay lại nhìn Tuyết Lan và một bọn con gái đang tiến về phía chúng tôi.

Tôi thở dài, xem ra ngày nào còn chưa thể tách tôi ra khỏi hắn, bọn họ nhất định không chịu buông tha cho tôi.

Tiếng nói cùng sự xuất hiện của Tuyết Lan vào đúng lúc này đã chọc giận Hoàng Anh. Mặt hắn tối xầm, còn mắt hắn lạnh lẽo nhìn bọn họ. Hắn giờ giống như một con sư tử đang bị chọc cho nổi điên.

Tuyết Lan đứng gần sát vào người hắn, nụ cười trên môi cô ả vừa mang theo hơi lạnh của ánh thép khi nhìn tôi, lại vừ