
”.
Ốm nghén khiến tôi thực mệt mỏi, chỉ cần nghĩ tới yến tiệc là tôi hoa mắt lên rồi.
“Em đi cùng chị đi, dù gì cũng là đi làm việc từ thiện mà”.
Linh Linh nài nỉ.
Tôi vẫn kiên quyết từ chối cho đến khi Linh Linh bực mình dằn dỗi nói là từ nay không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Tôi cười khổ rồi cúp máy.
Chuyện mình mang thai tôi chưa từng kể cho ai dù người đó có là Linh Linh hay ba mẹ đi chăng nữa bởi vì tôi vẫn nghĩ chẳng mấy chốc việc này sẽ biến mất vô thanh vô tức trên thế gian.
Vì không có ai để trút bầu tâm sự nên tâm trạng tôi trở nên rất tồi tệ, chỉ có thể phát tiết việc này qua nôn mửa.
Cứ lúc nào tôi thấy buồn lòng là tôi nôn mửa, bất kể ở đâu, lúc nào, làm gì…Lúc đầu còn nôn ra thức ăn nhưng về sau chỉ nôn ra toàn nước.
“Em đừng có như thế được không?” Đó là vào một đêm khuya, tôi không ngủ được nên xốc chăn dậy nôn mửa, Quân Lâm đứng ở cửa nhà tắm nhăn nhó nói.
Có lẽ anh ta cũng cảm giác được là tôi đang trả thù anh ta.
Tôi một tay chống bồn cầu, khẽ quay đầu lại nhìn anh ta qua làn tóc rối với ánh mắt phẫn nộ , trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác khóai trá vì đã dằn vặt được anh ta.
Sáng sớm tôi bước chân xuống phòng ăn thì thấy anh ta đang ăn sáng.
“Sao em lại dậy sớm thế nào?” Vừa thấy tôi Quân Lâm đã nhíu mày: “Không phải bác sỹ đã dặn dò là phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao?” Tôi không nói gì mà lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống đợi bữa sáng được dọn ra.
Gần đây Quân Lâm rất hay đặt hàng trăm câu hỏi kiểu như thế với tôi nhưng tôi chẳng bao giờ đáp lại, dần dần anh ta cũng quen với điều đó nên cứ tự hỏi rồi lại tự trả lời.
Giữa bàn ăn đặt một chậu hoa huệ lan màu trắng trông như thác nước mùa xuân, trông rất khác biệt.
Bữa sáng của tôi là cháo hoa và một chút dưa muối.
Tôi cũng chỉ ăn được có một chén mà thôi, chút dinh dưỡng đó quả thật không phù hợp với một phụ nữ mang thai nhưng mà trong nhà này không ai dám mở miệng khuyên nhủ rôi.
Bởi từ khi mang thai tôi tựa hồ rất khó tính, ai cũng sợ làm tôi phát giận nên không dám làm phiền.
Điện thoại reo vang, Anh thẩm liền mang tới bên cạnh Quân Lâm: “Là Từ tiên sinh “ Quân Lâm đứng lên hướng phòng khách đi tới.
Tôi vẫn ngồi im ăn cháo, mơ hồ nghe thấy giọng Quân Lâm: “Được rồi, tôi đã biết” Nghe xong điện thoại Quân Lâm về lại phòng ăn: “Mấy ngày tới anh phải đi Mỹ có chút việc”.
“Ừm…”.
Tôi vẫn cúi đầu ăn cháo, chỉ nhẹ nhàng đáp trả một từ.
Thấy thái độ hờ hững của tôi, Quân Lâm cũng không hề khó chịu mà quay sang tôi dặn dò: “Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, chú ý sức khỏe vào nhé”.
Tôi không trả lời mà ngẩng mặt lên nhìn Quân Lâm, ánh mắt tôi bắt được ánh mắt quyến luyến yêu thương của anh ta khiến tôi có chút xấu hổ.
Từ khi Quân Lâm đi Mỹ, tôi lại trải qua những ngày vô nghĩa, cả ngày tôi đều tận hưởng cuộc sống bằng cách ngồi ngoài trời hít thở hương xuân thơm ngát và ngắm nhìn phong cảnh tự nhiên nơi này.
Ánh mặt trời sáng lóa phủ lên không gian đầy cây xanh gió mát, bướm bay từng đàn, chim hót líu lo bay lượn đầy trời khiến tâm tình tôi rất thỏa mãn.
Thói quen hàng ngày của tôi là đọc báo nên hôm nay tôi nhàn rỗi lật lật mấy tờ báo mới, giật mình bởi một đều mục rất lạ: “Hãy thể hiện tình yêu”.
Đọc kỹ mới biết đây là một cuộc vận động tham gia vào việc khuyên tiền từ thiện giúp những bệnh nhân bị đục tinh thể.
Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng như các minh tinh màn bạc, các đại gia lớn cùng góp những đồ vậy trân quý của mình đề đấu giá từ thiện, tiền quyên được sẽ nộp vào quỹ phúc lợi chung của bệnh viện.
Hoạt động này được cử hàng vào cuối tuần này và đó cũng chính là buổi tiệc mà Linh Linh rủ tôi đi.
Nhìn kỹ trên mặt báo tôi thấy ảnh của một số ngôi sao tham dự và bất ngờ thay trên đó còn có một gương mặt rất quen thuộc đối với tôi, đó chính là phu nhân của Mục Thanh Vân, cô ta dự định khuyên góp một chiếc vòng ngọc.
Phu nhân của Mục Thanh Vân không phải là Lâm Tử Đàn hay sao? Được ăn cả ngã về không Tôi tin rằng trên thế giới này nếu người mong muốn tôi và Quân Lâm không ở bên nhau nhất là Tố Hành thì người thứ hai mong muốn điều đó sẽ là Lâm Tử Đàn.
Hiện tôi tuy không muốn đứa trẻ này ra đời nhưng không tìm ra biện pháp nào để chia tay với bé vì Quân Lâm giám sát tôi rất chặt chẽ, gần như không có một khe hở để trở tay.
Tôi cũng không dám dùng các biện pháp cực đoan bởi chính bản thân tôi cũng rất sợ đau đớn về mặt thể xác.
Cho nên tôi nghĩ chỉ cần thổi thông tin tôi mang thai tới những người không mong muốn điều này một cách vô tình, bọn họ tất sẽ gây sức ép lên Quân Lâm để anh ta đồng ý cho tôi giải tán cái thai này.
Mà người hận tôi nhất chẳng phải đang sờ sờ hiện ra trước mặt tôi hay sao? Nghĩ vậy tôi nhấc máy gọi điện cho Linh Linh: “Em nghĩ lại rồi, ở nhà lâu cũng chán nên đi dự tiệc với chị sẽ vui hơn rất nhiều”.
Linh Linh nghe xong hưng phấn nói: “Cuối cùng thì em cũng nghĩ thông suốt rồi, may mà chị còn chưa rủ người khác đi đấy!” “Vậy mình gặp nhau ở cửa khách sạn nhé”.
Nói xong tôi cúp máy.
Linh Linh hẳn là không biết Tử Đàn tham gia buổi yến hội đó chứ nếu chị biết thì chắc chắn