Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323382

Bình chọn: 10.00/10/338 lượt.

h ông ta đến đần độn không viết được văn nữa, vì thế rút cái

cưa điện vốn dùng để dọa người, mở chốt mở ra, đặt cạnh cổ ông ta, tà ác hỏi: “Rốt cuộc ông có lấp hố không?”

“Lấp! Tôi lấp! Tôi rất khỏe, hố gì cũng có thể lấp được hết!” Lý Gia Đại Thúc nhanh chóng trợn trắng mắt nói.

Tôi vui vẻ mở word hộ ông ta, sai William mở tủ lạnh lấy chai Coca lạnh ra, rót đầy cho ông ta, mở điều hòa, còn rất thân mật sợ ông ta phải đối

mặt với áp lực yêu quái quá lớn, không viết ra được bản thảo, tắt cưa

điện, biến về thành thiếu nữ bình thường, vỗ vỗ vai ông ta nói: “Ngoan,

mỗi ngày viết hai vạn chữ, viết xong thì tôi để ông đi, mỗi bữa cơm đều

cho ông ăn đồ ăn thiên nhiên nguyên chất của mèo với cá ngừ.”

William cũng đổi về hình dạng cũ, vui vẻ nói: “Tôi cho ông ăn xương hầm.”

“Viết văn sao?” Lý Gia Đại Thúc ngơ ngác nhìn văn bản, hình như mới hiểu ý

của chúng tôi, lại nghẹn rất lâu không ra được một chữ.

Tôi không kiên nhẫn, lấy cưa điện gõ gõ bả vai ông ta: “Này … Động tác nhanh lên chút.”

Lý Gia Đại Thúc rưng rưng nhìn tôi, lại nhìn cái cưa điện trong tay tôi,

run rẩy gõ bàn phím: “Hôm nay ánh nắng rực rỡ, tôi đi chơi công viên với Tiểu Hồng, trên đường gặp được cụ bà bị ngã, tôi giúp bà đứng lên…”

“Đây là cái gì?” Tôi mở to mắt, không hiểu hỏi.

William rất kinh nghiệm nói: “Chắc để làm nền, tiếp sau đại khái sẽ bị xe đâm

chết, chết oan uổng hoặc là thắt cổ chết, xuyên qua đến thế giới tiên

hiệp, biến thành siêu nhân không gì làm không được, cứu vớt nhân vật nam nữ chính.”

“Ờ… Cẩu huyết thật.” Tôi gật đầu ra vẻ đăm chiêu.

William lại buồn bực nhìn tôi một cái.

Lý Gia Đại Thúc khẽ cắn môi, tiếp tục viết: “Cụ bà nói tôi ‘dùng’ cảm làm

việc nghĩa quả thật là người tốt cho nên tặng một món tiền thưởng, tôi

cầm tiền mua nhẫn vàng và vòng cổ…”

William sửa đúng: “Viết sai rồi, thành ngữ này là dũng cảm làm việc nghĩa, phải là “Dũng” không phải “Dùng”[1'> .”

Tôi cảm thấy lối hành văn với cách phát triển chuyện này càng ngày càng kỳ

quái, hay hắn ta lù khù vác lu chạy? Vì thế tiếp tục vuốt cằm đứng xem…

Trong lúc đang hết sức chăm chú, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở

chìa khóa, cửa lớn mở ra, ngay sau đó chìa khóa rơi xuống đất, có một

người thanh niên cách ăn mặc như ở nhà, bộ dạng hơi đần, khí chất có hơi cà lơ phất phơ, người gầy như sào trúc, nhìn không hề đáng tin cậy đang kéo cái túi du lịch rất to, trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi: “Các người

là ai?”

Tôi chào hắn một tiếng, hỏi Lý Gia Đại Thúc: “Em trai ông à?”

Lý Gia Đại Thúc không trả lời.

William nhìn dò thở của ông ta, lắc đầu: “Hôn mê rồi.”

Ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, như là hàng xóm đang lên

tầng, chào hỏi nhiệt tình: “A Hải, lâu rồi không gặp! Đứng ở cửa ngẩn

người làm gì?” “Đi du lịch Nhật Bản về, có mang quà gì về không?” ” Anh

Hải! Có kẹo không?!” “Sao còn sững sờ ở cửa không vào đi?” “Ba mẹ cháu

có khỏe không? Còn cả nhà anh cháu nữa? Lúc nào gọi họ đến mở bàn mạt

chược nhé?”

A Hải nhìn biển số nhà, lại nhìn chúng tôi trong phòng, chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác nói: “Hình như… Có trộm?”

Tôi đánh giá người trẻ tuổi trước mắt từ trên xuống dưới vài lần, do dự hỏi: “Anh… là Lý Gia Đại Thúc à?”

A Hải sững sờ gật đầu, dường như hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn chưa kịp bắt ông chú bộ dạng hoàn toàn không giống Lý Gia Đại Thúc đánh một trận, mấy bác trai bác gái hàng xóm đã thò đầu vào đây, đều sợ hãi

kêu lên: “Có trộm! Mau báo cảnh sát!”

William chọc chọc cánh tay tôi: “Dạ Đồng, tình thế không ổn rồi.”

Giữa ánh mắt kinh dị và vòng vây của mọi người, cuối cùng tôi cũng hiểu mình lại bắt sai người, còn để nhiều người nhìn thấy như vậy, tâm trạng rất

sầu muộn, để xử lý cũng rất phiền toái, vì thế oán hận đạp hai cái lên

tên hàng giả, nói thầm: “Rõ ràng là trộm, còn giả làm tác giả? Thật đáng chết!”

Hàng giả bị tôi đá tỉnh, hét to như mổ heo: “Cứu mạng! Giết người!”

Tôi cân nhắc cục diện, không dám khinh xuất làm bừa, quyết cho hắn một cái

tát, uy hiếp không cho phép nói lung tung, sau đó trói gô tên trộm này

lại, mỉm cười giải thích với mọi người: “Chúng tôi là cảnh sát, phát

hiện nơi này bất thường, khi lên thấy tên trộm này đang lục đồ, còn định mở máy tính của anh tìm tư liệu, vì thế bắt hắn chuẩn bị đưa đến cục

cảnh sát xử lý. Anh kiểm tra chút xem có bị mất gì không, đợi lấy lời

khai.”

“A…” A Hải chần chừ rất lâu, hỏi: “Vì sao các người biết bút danh của tôi là Lý Gia Đại Thúc, rõ ràng tôi họ Ngô mà.”

Lấy bút danh còn dám quên tổ quên tông, đứa trẻ này thật sự là vô liêm sỉ!

Tôi ấp úng một lúc, giải thích: ” Chẳng lẽ cảnh sát thì không được đọc tiểu thuyết à?”

A Hải tiếp tục hỏi: “Thẻ cảnh sát của hai người đâu?”

“Quên mang theo.” Tôi bị hỏi đến mức trên trán chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh,

cảm thấy vẫn nên nhảy lầu chuồn êm, rồi đêm nay về chỉnh anh ta. Nhưng

lại lo lộ nguyên hình giữa ban ngày ban mặt, sẽ gặp phiền phức.

Dưới vô số ánh mắt nghi ngờ, tôi và William lặng lẽ dịch về phía ban công.

“Ha ha…” Ngoài phòng truyền đến giọng nói lười nhác xen lẫ


XtGem Forum catalog