Duck hunt
Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322994

Bình chọn: 10.00/10/299 lượt.

à người kia hẹn gặp ở miếu thổ địa, trước khi chàng tới dân nữ sẽ không đi.”

Hơn 500 năm trước, trước khi nơi này biến thành bãi tha ma, hình như là có

cái miếu thổ địa nhưng hương khói không thịnh. Sau này lại gặp phải

chiến loạn, các hòa thượng chết chết, miếu cũng dần dần hoang phế cuối

cùng hoàn toàn biến mất. Nhìn trang phục và đồ trang sức của cô gái này

quả thật là niên đại kia rồi.

Phùng Nguyệt Nga buồn bã nói: “Chàng sẽ không bỏ tôi lại, nhưng vì sao chàng chưa trở về?”

Tôi quyết đoán nói: “Bởi vì hắn đã chết rồi.”

Phùng Nguyệt Nga kinh ngạc hỏi: “Mèo yêu đại tiên nhận được lời nhắn của chàng sao?”

William cũng sùng bái nhìn tôi: “Cô bấm tử vi ra sao?”

Tôi giải thích với hai kẻ ngu ngốc trầm trọng này: “Hơn 500 năm, xương cốt cũng đã biến thành cặn bã rồi.”

William bừng tỉnh: “Thì ra là thế, Dạ Đồng thật lợi hại.”

Phùng Nguyệt Nga ngơ ngác nhìn tôi, bỗng nhiên lớn tiếng khóc òa lên, khóc

đến nỗi đầu lại hơi xộc xệch: “Tôi và Trương Sinh đã ước hẹn tam sinh

tam thế, cho dù luân hồi chuyển thế cũng phải gặp nhau tại đây.”

Tôi bị cô ta khóc đến hoa mắt chóng mặt, quyết định trực tiếp xử lý cô ta,

đem xương cốt cầm đi đổi thức ăn cho mèo. Móng vuốt còn chưa kịp vươn ra thì William cũng đã tò mò như thằng nhóc mở miệng hỏi: “Cô và Trương

Sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, không chừng chúng tôi có thể giúp cô nghĩ cách.”

Bắt quỷ chính là bắt quỷ, nghe nói rất nhiều người khi còn sống làm chuyện thất đức, nhỡ bị cô ta nhờ vả thật thì rất lỗ vốn .

Tôi không kịp ngăn chặn William mồm rộng, Phùng Nguyệt Nga đã dùng ánh mắt

nhìn chúa cứu thế nhìn chúng tôi, dùng tốc độ như pháo liên thanh bắt

đầu trả lời vấn đề.

Chuyện của nữ quỷ đã xảy ra từ rất lâu rồi.

[1'> Chế từ câu “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh” ý nói những kẻ có quyền uy một khi sa cơ thất thế, cảnh ngộ của họ còn tệ hại hơn người dân

thường.

[2'> Mortgage house: Hình thức vay tiền của ngân hàng (hoặc một cơ quan nào

đó) để mua nhà và sẽ trả góp tiền lại cho cơ quan đó sau Năm trăm năm trước, gần miếu thổ địa có thôn Phùng gia, Phùng Nguyệt Nga là thứ nữ nhà trưởng thôn, cũng được coi như nhà giàu có. Người tới cầu

hôn gần như đạp hỏng cửa. Trương Sinh là người ở cho nhà nàng, mi thanh

mục tú, thông minh có tài, ngoại trừ nhà hơi nghèo thì hai người coi như xứng đôi. Nhưng thôn trưởng Phùng vừa mắt con rể là con vợ kế của huyện thái gia, nghe nói diện mạo xấu xí, là kẻ quần là áo lượt nhậu nhẹt đĩ

điếm cờ bạc cái gì cũng biết. Phùng Nguyệt Nga đương nhiên không muốn gả cho người như vậy, vì thế hẹn gặp mặt Trương Sinh ở miếu thổ địa, sau

đó cùng nhau bỏ trốn. Nàng mang theo tay nải, ban đêm lén lút trốn ra.

Đến miếu thổ địa lại gặp phải thổ phỉ cường đạo, chém chết nàng, cướp của. Hồn

phách của nàng cố chấp không tiêu tan, bị phong ấn xuống đất. Dạo này

động thổ ầm ĩ, nên nàng lại hiện ra, si ngốc chờ đợi người trong lòng

tới đón nàng.

Nhắc tới việc đáng tiếc năm đó, Phùng Nguyệt Nga có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Bọn cường đạo kia đúng là phí công toi. Tôi tự biết mình

rời nhà trốn đi là có lỗi với cha mẹ, cho nên không mang theo châu báu

trang sức đáng giá, chỉ cầm theo hai cây ngân trâm, vài bộ quần áo cũ

cùng mười lượng lộ phí thôi.”

Tôi gãi gãi đầu, không hiểu hỏi: “Thời kỳ đó… không phải loài người có câu

‘kẻ có sính làm vợ, bôn làm thiếp’ sao? Hành động của cô như vậy là rất

tùy tiện?”

William rất ít khi được nghe loại chuyện xưa máu chó này nên bị cảm động đến đỏ cả mắt, nắm tay hò hét: “Đây là tình yêu đích thực!”

Tôi ghê tởm đá mông anh ta một cái.

Phùng Nguyệt Nga giải thích: “Trương Sinh trên không có cha mẹ, đợi chúng tôi đi đến đất khách, tự xưng vợ chồng, quan phủ cũng sẽ không truy cứu.

Tôi có thể chịu khổ, lo liệu việc nhà và thêu hoa dệt vải việc gì cũng

làm. Chàng lại thông minh, chịu đựng một thời gian rồi những ngày gian

khổ cũng sẽ qua. Dù sao vẫn hơn là gả cho tên quần lụa Hoàng Nhân Kiệt

kia, để rồi phải đau khổ một đời.”

Hoàng Nhân Kiệt là con vợ kế huyện thái gia, tôi thấy tên này khá quen tai, vì thế hỏi: “Hắn thực sự tệ như vậy sao?”

Phùng Nguyệt Nga khinh thường nói: “Tôi bí mật sai tiểu nhị Phùng gia lên

trấn trên hỏi thăm, quả thật là tên xấu xí, phẩm hạnh rách nát khốn

kiếp. Cha mẹ tôi sợ tôi không chịu gả, còn dự định cùng bà mối lừa gạt

tôi, nói hắn là người tốt, định đẩy tôi vào hố lửa.”

“Được rồi, cô nói xong chưa?” Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa liền vặn vặn

thắt lưng, vươn móng vuốt, uy hiếp hỏi: “Cô muốn ngoan ngoãn rời khỏi

đây đi đầu thai, hay để tôi xé rách hồn phách của cô, ăn vào bụng đây?”

Phùng Nguyệt Nga nghiêm mặt nói: “Người sống phải giữ chữ tín, dù chết cũng không hối hận.”

Đầu óc cô ta quả thật có vấn đề, muốn chết cũng không thể trách tôi. Tôi không kiên nhẫn hiện nguyên hình, chuẩn bị tấn công.

Không ngờ, William ôm lấy tôi, không ngừng cầu xin: “Dạ Đồng, cô ấy là người

giữ chữ tín, cho nên là người tốt trọng tình trọng nghĩa, cô đừng phá

huỷ hồn phách của cô ấy. Để cô ấy đi đầu thai đi.”

Tôi lạnh lùng cười: