
n kinh hoàng, còn lập tức lui về phía giường.
“Ta cái gì…”- Đối với động tác tránh né của nàng, hắn chỉ nhếch miệng không làm gì cả, “Lưỡi bị cắn mất rồi sao”- Hắn nhíu mày khi thấy nàng tránh hắn như rắn rết, đem chăn bông trong tay thả xuống giường.
“Đợi đã!! Đừng tới gần”- Nàng sợ động tác của hắn tới mức lui về sau vài cm”- “Chúng ta tốt nhất bây giờ nên giữ khỏang cách là 30cm.. không, càng xa càng tốt, đúng!! Khoảng cách như thế này mới nói chuyện được”
“Phải không?”- Trên mặt hắn không chút thay đổi, nhưng lại nhào tới giường bắt lấy nàng. “Khi nào anh bắt đầu cho em nói điều kiện với anh vậy?”
“A đừng bắt em”- Nàng liều mạng giãy dụa “Em vừa mới nói anh cách xa em ra một chút thì mới nói chuyện được mà”
“Em quả thật có nói”
“Cho nên buông em ra”- Nàng trợn tròn mắt biết rõ còn không nghe theo.
Nàng mở to mắt rất đáng yêu làm hắn kiềm chế không được cắn vào gương mặt trắng trẻo của nàng: “Em đúng là có nói, nhưng anh cũng chưa từng đồng ý”
Nghe hắn nói như vậy, nét mặt nàng ngây ngốc ra sau đó kinh ngạc, cuối cùng là bối rối rồi kịch liệt giãy dụa trong lòng hắn. Hắn kìm lòng không được đem Tiểu miêu đáng yêu này kéo vào lòng.
“Nghiêm Tử Hiếu, đây là nhà em!! Anh còn không mau buông tay?”- Bị bàn tay to của hắn ôm lấy, cẳn bản ngay cả động nàng cũng không dám, sở bàn tay của hắn lại di dời khắp nơi trên cơ thể nàng, nên chỉ dám như con mèo kêu meo meo nhe răng trợn mắt uy hiếp: “Anh mà không buông em kêu lên đó!!”
“Kêu đi”- Hắn một chút cũng không quan tâm, dù sao điểm uy hiếp nho nhỏ này, hắn căn bản không coi trọng, thậm chí nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng lại còn cảm thấy mê người hấp dẫn.
Nàng tức giận đỏ mặt, bàn tay to lớn bắt đầu sờ loạn trên người nàng, nàng tóm lấy tính đưa lên miệng cắn.
NHưng cơn tức giận nhất thời nho nhỏ biến mất, cảm giác tội lỗi nhen nhóm làm lòng nàng thả lỏng,
“Không cắn sao”
Câu hỏi thản nhiên của hắn làm cho lông tơ của Vương Tiêu Lăng đột nhiên dựng đứng. Nàng bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.. dường như đã chọc trúng động vật hoang dã?”
Vương Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn kẻ đang đeo kính trước mắt, vẻ mặt tỉnh táo, nụ cười đầy thiện ý của nam nhân này khiến thân thể nàng đông cứng.
Nụ cười thân thiện này thoạt nhìn thật khủng khiếp….
“Anh nói rồi…”- Hắn siết chặt nàng trong ngực, sau đó nói nhẹ bên tai nàng “Trẻ con không ngoan sẽ bị phạt”
Trong phòng hội học sinh, Vương Tiêu Lăng hiếm khi xuất hiện đúng giờ ngược lại còn ở trong văn phòng không nói câu nào, còn tích cực chuẩn bị tư liệu, chủ động chạy khắp nơi, làm cho hàng ngàn cán bộ cảm thấy khó hiểu.
Thời tiết hôm nay có bão sao?
Hôm nay Vương Tiêu Lăng chủ động chịu khó như vậy chẳng qua là cố tình kéo dài thời gian, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn vào tin nhắn chủ sở hữu đang muốn đòi lại sủng vật của mình.
Không đến mười phút, ngoài ban công xuất hiện một dáng người cao lớn tuấn tú, trong khi đó nữ nhân kia lại giả vờ tích cực vừa nhìn thấy người cả cơ thể liền cứng đơ, sau đó nhanh chóng đứng vững tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Vương Tiêu Lăng, về nhà”- Hiền Vũ Tây tự động hô to khiến cho kẻ vừa bị kêu tên vẻ mặt kinh hãi.
“Mình.. mình còn có việc cần làm”- Vương Tiêu Lăng hai mắt mở to thiếu chút nữa là lệ nóng rơi xuống, trông mong đám bạn này có thể nhận ra nàng đang khóc đang gào thét trong lòng.
“Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, bạn học Nghiêm, làm phiền cậu đưa Tiêu Lăng về nhà”- Phổ Tư Nam lên tiếng, thuận tiện đã đẩy Vương Tiêu Lăng vào vực thẳm.
Bóng lưng đang đứng sửa sang tài liệu mỗi lúc một cứng ngắc, Vương Tiêu Lăng cắn chặt môi nhẫn nhịn không rống lên, giờ phút này trong lòng không ngừng mắng mỏ đám bạn vô lương tâm kia.
Đáng giận!! Biết rõ nàng cố ý tỏ ra bận rộn, lại còn cố tình đem nàng giao cho tên tiểu như Nghiêm Tử Hiếu, đám bạn đó chắc chắn đã bị vẻ ngoài bình tĩnh cơ trí của Nghiêm Tử Hiếu đánh lừa.
Có trời mới biết hôm nay sau khi về nhà, đêm nay nàng chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đúng thế, nàng chỉ nhất thời lỡ lời không nghĩ lại khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh khốn khổ thế này, nguyên nhân cũng do tên Nghiêm Tử Hiếu kia hắn bảo tối nay sẽ khiến nàng đẹp mặt.
Ô ô… sao nàng lại gặp chuyện đau khổ thế này chứ!!!
“Về nhà”- Nghiêm Tử Hiếu chờ quá lâu dứt khoát đi vào văn phòng, tay nắm lấy nàng đang giãy dụa chống lại, sau đó trực tiếp đem Vương Tiêu Lăng xách đi “Mọi người cứ tiếp tục”- Hắn quay lại nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn mọi người.
“Cảm ơn”- Hiền Vũ Tây cười cười nói.
Vợ chồng son giận nhau!! Tốt nhất là nên về nhà giải quyết!!
Một quán ăn bên đường, hai người ngồi trước bát Mì DƯơng Xuân nóng hổi thơm ngào ngạt, bên cạnh còn có món kho mà Vương Tiêu Lăng rất thích ăn, nhưng cho dù nước miếng có chảy xuống nhỏ giọt nàng cũng không dám cầm lấy đũa đụng vào món ăn trên bàn.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Hiếu, biểu hiện trên mặt khiến người khác rất buồn cười.
A biết được hắn có ý muốn cho nàng ăn no, sau đó mới từ từ trừng phạt nàng?
“Em không ăn sao?”- Nhìn chén mì còn nguyên, nhìn dáng vẻ chảy