
Anh… Anh muốn làm gì.” Không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt như thế của Lục Cẩm trong lòng cô có chút sợ hãi.
Khóe miệng Lục Cẩm lộ ra một nụ cười, nói: “Không có gì, chỉ muốn nhìn em.”
Cô cảnh giác nhìn anh ta, không biết anh ta lần này có thể làm ra chuyện gì dại dột hay không, bởi vì ánh mắt anh ta lần này rất tà ác !
Lục Cẩm bỗng nhiên khẽ rên một tiếng, hàng mày đẹp cau lại, vẻ mặt thống khổ nhìn cô nói: “Tôi giống như phát sốt , đầu có chút đau.”
“Không phải chứ!” Cô nhất thời quên nguy hiểm đang tồn tại, rất nhanh chạy đến trước mặt Lục Cẩm, đưa tay đặt ở trên trán của anh ta, “Sao đột nhiên lại phát sốt?”
Ủa, Đâu có sốt? Cô kỳ quái nhìn Lục Cẩm.
Ai ngờ, Lục Cẩm không nhanh không chậm nói với cô, “Em biết không? Trưa nay, Trang Minh có đến đây.”
“À.” Viện trưởng đại nhân tới, đâu có chuyện gì liên quan tới cô? Hơn nữa viện trưởng đại nhân tới thăm bệnh nhân VIP thực bình thường thôi, huống chi anh ta lại là khách quý mà.
“Sau đó, Trang Minh có kể tôi nghe một chuyện cười, anh ấy nói là em kể cho anh ấy. ” Lục Cẩm nhìn cô, cười cười nói.
“Chuyện cười?” Cô nhất thời không phản ứng kịp.
“Ừm, chuyện cười.” Lục Cẩm nói.
Khoan đã, chuyện cười? !
Cô nhất thời vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lục Cẩm.
“Trang Minh nói với tôi, em đi hỏi anh ta, có phải tôi bị bệnh gì không tiện nói hay không, sau đó em nói với anh ta, có phải tôi bị bệnh‘Không cứng nổi’ hay không.” Nói đến đây, Lục Cẩm tay mắt lanh lẹ bắt lấy cô vừa mới chuẩn bị chạy trốn, nháy mắt đem cô đặt ở trên giường, trong mắt lóe lên ánh sáng tà ác, nói: “Kỳ thật, vấn đề này em nên hỏi tôi. Tôi rốt cuộc có cứng nổi hay không, em tự mình thử xem chẳng phải sẽ biết ?”
Nói xong, một luồng hơi nóng thổi tới trên mặt cô…
Tác giả có việc muốn nói: khụ khụ, mặt đỏ thổi qua. . .
Khụ khụ, kỳ thật truyện này rất không thuần khiết nga. . . Vẻ mặt cô kinh hoàng nhìn anh ta, trong lòng nghĩ giờ phút này nên gọi là gì: Cưỡng gian? Hình như anh ta vẫn chưa làm. Phi lễ? Ặc, hình như mình nói có ai tin không nhỉ?
Lục Cẩm nở nụ cười một tiếng, gõ đầu của cô một chút, nói: “Vì sao em còn có thể bình tĩnh như thế? Cái đầu heo của em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
“Nghĩ hiện tại nên thét chói tai như thế nào mới tốt.” Cô theo bản năng hồi đáp.
“Xì.” Vẻ mặt Lục Cẩm tràn đầy ý cười nhìn cô, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nói: “Cô bé con này, thật sự rất làm cho tôi…”
“Cho anh như thế nào?” Lòng cô kinh hoảng, nhưng lại không dám lộn xộn, bởi vì lão đại đã từng nói qua lúc nam nhân đè nặng bạn, bạn tốt nhất đừng lộn xộn, bằng không bạn sẽ thể nghiệm khoái hoạt đến mức tận cùng!
“Cắn em.” Lục Cẩm nói xong, nháy mắt đè bả vai của cô mạnh mẽ cúi đầu, theo sau cô liền cảm giác được môi của anh ta rơi xuống trên cổ, đôi môi bá đạo không ngừng gặm cắn trên cổ cô.
“A a a a…” Sự thật lại chứng minh, khi phụ nữ nổi giận sẽ trở nên rất mạnh mẽ, cô dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó rất nhanh chạy đến vị trí an toàn, nhìn anh ta cả giận nói: “Sao anh cắn tôi? !”
“Ai bảo em nói những lời không nên nói.” Lục Cẩm liếm liếm môi, nhẹ giọng nói, “Hơn nữa đây không gọi là cắn, chỉ là lưu lại ấn kí của tôi mà thôi.”
“Lưu… Lưu ấn kí?” Đúng rồi, hắn vừa rồi dùng sức cắn cô như vậy, vậy hiện tại trên cổ của cô khẳng định sẽ có ấn ký hắn vừa cắn cô. Thảm, cái này không phải chỉ hai ba ngày là có thể biến mất ! Vậy không phải mỗi ngày cô phải mang dấu vết này đi làm sao?
Nghĩ vậy, cô trừng mắt nhìn hắn cắn chặt răng, đang suy nghĩ mình có nên dùng chiêu gậy ông đập lưng ông hay không!
Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, Lục Cẩm vươn ngón tay thon dài, chỉ chỉ cổ của anh ta nói: “Nếu em muốn, tôi rất vui lòng.”
… Anh đó, anh đó !
Nhưng mà cuối cùng, cô vẫn từ trong tiếng cười yêu nghiệt của Lục Cẩm đi ra khỏi phòng bệnh. Bởi vì, cô xác định cứ tiếp tục giằng co như vậy, chịu thiệt sẽ chỉ là chính mình.
Hơn nữa một khắc trước khi đi ra khỏi phòng bệnh kia, anh ta còn nói một câu, “Cô gái nhỏ, lần này tôi tạm bỏ qua em, nếu có tiếp theo…”
… Biến thái!
Dọc theo đường đi, cô thập phần rối rắm đi về phía văn phòng. Đếu do tên khốn kiếp đó, không có việc gì lại đột nhiên cắn cô, xem ra về sau không nên gọi hắn là cuồng khỏa thân, hẳn nên gọi hắn là ma cà rồng! Nhưng mà hiện tại quan trọng là, ấn ký này nên giải thích với đám cầm thú kia như thế nào đây?
Chẳng lẽ nói thật với bọn họ? Không nên, không nên, mấy cô ấy chắc chắn mỗi ngày sẽ tra khảo cô này cô kia, nếu cô không nói rành mạch, chắc chắn sẽ bị bọn họ uy hiếp, hơn nữa đến lúc đó có giải thích như thế nào các cô ấy cũng sẽ không tin.
Nói cũng không được không nói cũng không xong, vậy điều trước tiên nên làm là đừng để các cô ấy thấy ấn kí này. Nhưng dấu như thế nào đây? Hôm nay nắng hè chói chang, muốn giấu cũng khó, cô cuối cùng không thể quấn cái khăn quàng cổ được!
A, đúng rồi, không bằng đã nói bị muỗi cắn đi, dù sao mùa hè muỗi nhiều như vậy, dùng lý do này lừa dối qua cửa là thích hợp nhất . Nghĩ vậy, cô che miệng cười cười.
Vì thế, cô mở cửa văn phòng ra, nhẹ giọng nói: “Các cầm thú, em đã về rồi.”
“Nga.” Trịn