
iện vậy, bởi tôi thấy trên người anh đâu có bị thương, cũng không có phát sốt hay cảm mạo.”
“Bởi vì tôi chưa từng vào bệnh viện, cho nên muốn vào đây chơi một chút.” Lục Cẩm trả lời thập phần thoải mái.
“Không có khả năng. ” Cô lập tức phủ quyết, làm sao có thể chưa từng vào bệnh viện chứ, cho dù không bị qua bệnh nặng, nhưng cảm mạo ho khan chắc cũng có mà “Nếu anh thực sự chưa từng vào bệnh viện, vậy trước đây khi anh bệnh thì làm sao? Không có khả năng chỉ uống thuốc là tự khỏi được.”
“Đó có cái gì mà không có khả năng. ” Trên mặt Lục Cẩm lộ ra vẻ buồn cười: “Bởi vì nhà tôi có đội ngũ bác sĩ riêng cho gia đình, cho nên căn bản không cần đến bệnh viện, ở nhà có thể trị.”
“…” Kẻ có tiền cuộc sống chính là xa xỉ như vậy! Nhưng cô vẫn không tin anh ta vì muốn vào đây du lịch hay nghỉ mát gì đó mới vào đây, tuyệt đối là vì có bệnh gì đó không tiện nói ra, chẳng qua anh ta không chịu nói cho người khác mà thôi.
Nghĩ đến trước đó anh ta dám dùng hành vi vô lại với cô, cô quyết định, nhất định phải vạch trần bí mật này. Sau đó nếu anh ta dám dùng lời nói khiếm nhã gì đó, cô có thể thừa cơ uy hiếp anh ta!
Ha ha, đến hỏi viện trưởng đại nhân không phải sẽ biết sao, Cô suy nghĩ tràn đầy tự tin.
“Viện trưởng đại nhân.” Cô dùng thanh âm tự nhận là có thể ngọt chết người, kêu gọi Trang Minh đang ngồi phía sau bàn làm việc vĩ đại của anh ta.
“Có chuyện gì, nói.” Trang Minh đầu cũng không nâng, trước sau như một vùi đầu vào công việc.
Cô có tật giật mình nhẹ đóng cửa lại, sau đó chạy chậm đến trước bàn, nhỏ giọng nói: “Viện trưởng đại nhân, chắc chắn anh biết vì sao tên cuồng khỏa thân đó muốn nằm viện chứ.”
“Cuồng khỏa thân?” Trang Minh thế này mới ngẩng đầu, tựa hồ không rõ cô đang nói cái gì.
“Chính là gã Lục Cẩm đó.” Cô lập tức giải thích nói.
Trang Minh nghe vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nói: “Cô cố chấp thật.”
“Mau nói cho tôi biết đi, tôi biết anh nhất định sẽ biết !” Hai mắt cô sáng lấp lánh, chờ mong nhìn Trang Minh.
“Tôi cũng không biết.” Trang Minh nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Viện trưởng đại nhân cũng sẽ không biết? Đánh chết cô cũng sẽ không tin! Vì thế, cô mang vẻ mặt cầu xin nhìn Trang Minh, nói: “Viện trưởng đại nhân, anh đừng gạt tôi, anh là viện trưởng viện này, chắc chắn đối với chuyện lớn nhỏ trong bệnh viện đều rõ như lòng bàn tay, huống chi anh chàng Lục Cẩm đó không phải là khách quý của anh sao? Vậy anh càng thêm không có khả năng không biết .”
“Cũng bởi vì anh ta là khách quý, cho nên rất nhiều chuyện tôi không tiện hỏi đến.” Trang Minh đáp.
“Viện trưởng đại nhân…” Cô lắc lắc cái mặt, vì sao viện trưởng đại nhân không chịu nói vậy?
Trong đầu cô khẽ xoay chuyển, quyết định bằng bất cứ giá nào , nói: “Viện trưởng đại nhân, có phải anh chàng Lục Cẩm đó có bệnh gì không tiện nói ra, cho nên anh mới không tiện nói cho tôi biết. Không sao, anh cứ len lén nói mình tôi nghe thôi, tôi sẽ không nói cho người khác đâu.”
Vốn dĩ Trang Minh cầm lấy cái chén chuẩn bị uống nước, nhưng khi nghe đến những lời của cô, lập tức mạnh mẽ phun hết ra, sau đó có chút kính sợ nhìn cô, nói: “Như vậy theo cô thấy, Lục Cẩm có bệnh gì không tiện nói vậy?”
Cô cắn cắn môi, dù sao vừa rồi cũng đã cố quyết tâm bằng bất cứ giá nào, cũng không cần thiết giả bộ rụt rè gì nữa. Cô nhìn Trang Minh, nhỏ giọng nói: “À, ừm, ờ.. Có phải anh ta bị cái kia hay không?”
“Cái kia?” Trang Minh nhíu mày.
“Chính là chứng ‘Không cứng nổi’(bất lực)’ đó.” Cô đáp, ánh mắt nhìn Trang Minh có chút oán niệm. Thật là, cần phải nói huỵch tẹt như thế mới hiểu sao.
Vì thế, Trang Minh từ vừa rồi phun nước, hiện tại biến thành ho khan kịch liệt…
“Tôi đoán đúng rồi sao, đoán đúng rồi sao?” Vẻ mặt cô tràn đầy hưng phấn nhìn Trang Minh, biểu hiện của anh ta hiện tại theo ý cô nghĩ chính là bị cô nói trúng rồi, sau đó anh ta mới chột dạ .
Một lát sau, Trang Minh mới cầm khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa miệng, sau đó nhìn cô nói: “Yên tâm, nếu anh ta thật sự có loại bệnh không tiện nói đó, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên thong báo với cô.”
囧.
Ban đêm.
Trong tay cô cầm nhiệt kế, đi về hướng phòng bệnh của Lục Cẩm. Xem phản ứng của viện trưởng đại nhân trước đó, Lục Cẩm hẳn là một người thực bình thường, không có bệnh gì không tiện nói, nhưng vì sao hắn lại muốn nằm viện chứ?
Chơi vui sao? Tuyệt đối không có khả năng, chỗ nào không chơi chạy đến bệnh viện có gì vui để chơi chứ?
Cô kiểm tra nhiệt kế trong tay, trong lòng bất đắc dĩ, rõ ràng anh ta không bị bệnh gì mà.
Không bệnh, sao mỗi ngày đều phải lấy nhiệt kế đo nhiệt độ anh ta làm gì?
Nhưng mà, xem như nể mặt tiền vậy, nên cô quyết định sẽ làm người nhàm chán như thế. Hí hí.
Bước vào cửa phòng, cô liền cảm giác được không khí không đúng. Bởi vì có ám ảnh trước đó, cô tựa hồ cảm giác được trong không khí đó có hòa lẫn một luồng hơi thở nguy hiểm, đập vào mặt.
Cô nhất thời có chút khẩn trương, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, sau đó nhìn Lục Cẩm nằm nghiêng ở trên giường. Giờ phút này hai mắt của anh ta lóe lên tia sáng lạ thường, đang gắt gao nhìn cô chằm chằm!
“