
lại căn phòng một chút. Đang lúc muốn rời đi thì nhận được một tin nhắn: Vẫn là để cho người khác mang tới cho anh một bộ quần áo, ngày hôm qua
vừa bẩn vừa nhăn, đừng mặc. Biết anh muốn từ chối, không cho phép!
Tả Thừa Nghiêu nhìn tin nhắn Cao Ca gửi đến, rõ ràng là anh ghét giọng
điệu ra lệnh, nhưng không kìm chế được nụ cười trên khóe miệng. Anh cười lắc đầu, bỏ điện thoại di động vào trong túi, vẫn chuẩn bị rời đi
trước.
Đúng lúc này, lại có một người đàn ông dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Người Cao Ca gọi nhanh như vậy đã tới rồi sao? Tả Thừa Nghiêu nhìn người đến, trong ấn tượng người đàn ông này thường xuyên xuất hiện bên cạnh Cao
Ca, giống như bóng dáng của một vệ sĩ trung thành.
Không đợi anh
lên tiếng hỏi, người nó nhiệt tình đưa tay ra: “Tôi là Cố Tư Nguyên,
bình thường Tiểu Ca hay gọi tôi là anh Tư. Cậu Tả, xin chào.”
Tả Thừa Nghiêu cũng lễ phép đưa tay ra bắt lấy tay anh ta.
” Cậu Tả, Tiểu Ca đặc biệt kêu tôi mang tới cho cậu ít đồ.”
“Không cần, anh Cố, làm phiền anh mang đi, tôi không cần bộ đồ mới.”
“Không, không chỉ vậy. Tiểu Ca kêu tôi nói một tiếng cảm ơn tới cậu, cám ơn cậu tối qua đã cùng cô ấy trải qua một đêm tuyệt vời.”
Tả Thừa Nghiêu nhíu mày một cái, trong lòng dâng lên một chút dự cảm chẳng lành.
Lúc này, Cố Tư Nguyên lại đưa tới một tấm chi phiếu. “Tiểu Ca nói, kinh tế
của cậu Tả không được tốt, cho nên muốn giúp đỡ chút ít, mong cậu Tả
không cự tuyệt ý tốt của cô.”
Tả Thừa Nghiêu nghĩ sao tất cả bỗng
nhiên trở nên hoang đường như vậy, anh hơi nheo mắt nhìn chằm chằm vào
Cố Tư Nguyên. “Anh nói cái gì?”
“Cậu Tả, ý là như vậy đấy.”
Tả Thừa Nghiêu khua tay chặn tấm chi phiếu trong tay Cố Tư Nguyên.
Cố Tư Nguyên thở dài một hơi, vẻ mặt khổ sở nói: “Kỳ thực, tôi cũng biết
làm như vậy rất là mạo muội. Cậu Tả, cậu tức giận cũng là phải. Tiểu Ca
quả thực đã bị làm hư rồi, quá mức tùy hứng. Trong khoảng thời gian này
gây thêm cho cậu phiền toái. Haiz, thế nhưng tôi không ngờ cô ấy lại cả
lại gan làm loạn đến mức độ này, cũng không biết bạn bè nào xúi giục,
lại hạ thuốc mê trong rượu. Thật là…”
Anh nói xong giống như không còn mặt mũi nào để nói thêm nữa, vẻ mặt đau lòng giống như chỉ hận rèn
sắt không thành. Anh ta dừng một chút, hạ quyết tâm, tiếp tục nói: “Nói
chung, cậu Tả, mong cậu có thể độ lượng, không nên tính toán cùng với
một cô gái. Tiền này, cậu hãy cầm đi, dù sao cũng là đàn ông, cũng không thua thiệt cái gì.”
Nói xong anh ta ngước mắt nhìn Tả Thừa Nghiêu, chậm rãi đợi phản ứng của anh.
Chỉ thấy Tả Thừa Nghiêu mím chặt môi, giống như vô cùng tức giận, lại giống như chẳng có chuyện gì, khiến cho người khác khó mà phán đoán được.
Nhưng mà có điều chỉ trong chốc lát, Tả Thừa Nghiêu cười nhạt, anh nhận tấm chi phiếu, thản nhiên nói: “Thay tôi cảm ơn cô Cao.”
Bữa riệc sinh nhật của ông Cao, ở nhà hàng Shangri-La mở 80 bàn tiệc, khách khứa đông đúc, hoa tươi pháo sáng rực rỡ, cảnh tượng xa hoa quý
phái…
Tiệc trưa vẫn chưa chính thức bắt đầu, trong phòng nghỉ bộ
phận PR của Cao Thị đã sắp xếp một cuộc phỏng vấn, tập thể một nhà ba
người xuất hiện, ông Cao thân mật nắm tay bà Cao, Cao Ca ngoan ngoãn nép mình bên mẹ, trên màn ảnh hoàn toàn khiến cho người khác ngưỡng mộ và
vẻ ghen tỵ.
Lúc chụp hình đến gần cuối, thư kí của ông Cao đi vào, ghé vào bên tai ông lặng lẽ nói mấy câu, sắc mặt ông Cao dần dần biến
đổi, ông ta đứng dậy nói: “Tạm thời dừng đến đây đi, sức khỏe của mẹ
Tiểu Ca không tốt lắm, không nên quá mệt nhọc.”
Sau đó ông ta dặn
dò bà Cao vài ba câu: “Tổng giám đốc Vương của Hưng Nghiệp đã tới, tôi
phải đến tiếp đãi. Trước mắt khách khứa cũng lần lượt tới rồi, lúc nữa
bà mang Tiểu Ca đi ra ngoài sớm một chút.” Nói xong cũng vội vã rời đi.
Sau khi ông Cao ra ngoài, một đám kí giả chụp ảnh cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Đợi cho mọi người đi rồi, cuối cùng Cao Ca cũng duỗi lưng thả lỏng, xoa bóp bả vai cứng ngắc. Sau đêm qua, cả người vẫn chưa hồi phục, vừa phải giả bộ làm thục nữ cả nửa ngày, bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân càng thêm
đau nhức.
Nhưng còn chưa duỗi lưng xong, chợt nghe thấy giọng nói
có chút nghiêm nghị của bà Cao ra lệnh cho cô: “Tiểu Ca, bỏ chiếc khăn
lụa của con xuống!”
Hai cánh tay đang duỗi ra của Cao Ca thoáng
cái sững sờ trong không trung. Tối hôm qua, thời điểm kích tình, Tả Thừa Nghiêu lưu lại trên cơ thể cô rất nhiều dấu hôn, nhất là vùng cổ. Mùa
hè, cô không thể mặc một cái áo len cao cổ để che giấu, cô cũng chỉ đành tìm một chiếc khăn lụa quấn tạm vậy.
Thấy Cao Ca nửa ngày không
có phản ứng, bà Cao đành tự mình vươn tay gỡ chiếc khăn lụa. Cao Ca né
tránh không kịp, vốn chỉ quấn lỏng lẻo quanh cổ, nhẹ nhàng gỡ ra, liền
rơi mất. Trong lúc nhất thời những vết hôn hồng nhạt đều bị phơi bày
trước mặt người khác.
“Đây là có chuyện gì? Lúc chụp hình mẹ đã loáng thoáng nhìn thấy.” Bà Cao chỉ vào vết hôn chất vấn.
“Thì, thì…” Cao Ca ấp úng không biết nên giải thích thế nào, cũng là cái khó
ló ra cái khôn, cô bỗng nhiên nảy ra: “Thì tối hôm qua bọn Na Na, các
cậu ấy mua cái bánh sin