
ngoài. Hơn nữa, tóc cũng hỏng mất”. Nơi này lộ liễu như vậy nếu như bị nhìn thấy chắc cô cũng không muốn sống nữa. Anh ta đừng làm vậy có được không?
“Mọi người đi hết rồi, tôi sẽ cẩn thận” Anh ta nói, giọng quyết không để cho cô từ chối.
“Đừng, đừng làm vậy ở chỗ này” giọng Nhược Tuyết ngày càng nhỏ, trong gương, hình ảnh quấn quýt của hai người khiến cô xấu hổ không dám nhìn. Cô không thể tin được, đang ở bên ngoài mà Lương Úy Lâm lại muốn cô. Trên đời này quả nhiên không có gì anh ta không dám làm.
Giãy giụa vô lực, cự tuyệt vô năng.
Lương Úy Lâm kích đọng ôm chặt lấy cô. Cô dần thả lỏng, không cự tuyệt nữa mà để mặc anh ta chiếm giữ. Điều này khơi dậy khát khao chinh phục trong anh, so với những lần trước còn hăng hái đánh chiếm hơn.
“A…” Nhược Tuyết toàn thân đổ mồ hôi, móng tay bấu chặt vào anh, chân mày không khỏi chau lại, không chịu nổi kích thích mà run rẩy. Anh động thân kịch liệt, nhưng lại không hề làm đau cô, không những vậy , làm còn làm cô cảm thấy thoải mái một cách đáng xấu hổ.
“Dễ chịu không? Kêu lên đi” Giọng anh khàn khàn khiêu khích cô.
Cô làm sao có thể là đối thủ của anh? Không kìm được nữa, cô lập tức thét lên.
“Có thể đi được chưa?” Đợi hơi thở của cô bình ổn lại, anh kéo cô đứng lên, giúp cô chỉnh lại y phục.
“Tôi không muốn đi” Nhược Tuyết không dám nhìn bộ dạng bây giờ của mình nữa, quần áo của bọn họ tuy đã chỉnh tề, nhưng chỉ mới vài phút trước, bọn họ đã cùng nhau trải qua kích tình kịch liệt.
Cô làm sao còn mặt mũi ra ngoài gặp nhiều người như vậy?Dù trước ở trong phòng cô mặc anh muốn làm gì thì làm nhưng không có nghĩa là cô đủ can đảm đi gặp nhiều người như vậy.
“ Không đươc” Giọng điệu từ chối của anh thật bá đạo
Mệnh lệnh của anh cô nào dám không nghe theo, vì vậy, cố chịu cơn đau nhức giữa hai chân, cô cùng anh bước ra ngoài. Bữa tiệc của nhà đại gia có phải chính là đây không?
Từ quán bar cao nhất của Lương Thị nhìn xuống, từng loạt xe hơi sang trọng đỗ ở ven đường.Dù chưa đi vào đại sảnh nhưng nhìn vào những cửa sổ to kéo gần sát đất vào có thể thấy gian đại sảnh rực rỡ trang hoàng . Ánh đèn lấp lánh trên trần nhà khẳng định thêm phần xa hoa cho bữa tiệc đêm nay.
Nhược Tuyết theo sau Lương Úy Lâm, từ lúc xuống xe cứ lúng túng kéo vạt váy, không đi nửa bước. Nhìn người đàn ông đã đi cách mình mấy mét, cô muốn nhưng lại không thể gọi anh.
“Sợ à?” Lương Úy Lâm biết thừa cô gái không đi theo anh, anh lại cố ý đi nhanh hơn, vào đến đại sảnh rồi mới phát giác cô gái kia là không theo kịp.
Lửa giận bừng bừng trong lòng chợt dịu đi khi anh quay lại nhìn thấy gương mặt hoảng sợ nhưng cũng vô tội như một chú thỏ con của cô. Đôi mắt đỏ hồng của cô khiến giọng anh không khỏi hạ đi mấy phần.
Hơi thở đàn ông quen thuộc vấn vít xung quanh làm Nhược Tuyết cảm thấy an lòng đi nhiều. Giọng nói bỗng nghẹn lại, cô chỉ có thể không ngừng gật đầu.
Còn anh thì yên lặng nhìn cô ánh mắt thâm trầm lóe lên tia phức tạp, một lúc sai, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị như đã quyết định một điều gì rất quan trọng, anh đưa tay cho cô:” Đi theo anh”.
Bàn tay với những ngón tay thon dài trước mặt này có thể là thật không? Nhược tuyết không thể tin được người đàn ông luôn lạnh bạc như anh lại có ngày đưa tay cho cô như vậy.
Khi hơi ấm của người đàn ông bao quanh tay cô, trong lòng Nhược Tuyết như có gì đó sụp đổ, chỉ có thể để mặc anh tùy ý dắt đi vào đại sảnh náo nhiệt. Dù lúc này anh có dẫn cô tới Địa ngục cô cũng không thể cự tuyệt.
Hai người vừa tiến vào đại sảnh đã nghe thấy mọi người xung quanh xì xào nói chuyện. kia chẳng phải tổng giám đốc Lương và bạn gái sao? Lương tổng bình thường rất ít khi đến loại tiệc rượ này, chứ đừng nói là đem theo người con giá nào cùng đến. Tình huống hôm nay phải nói là trăm năm có một. Bọn họ chỉ hận không cùng mang bạn đồng hành đi để sánh cùng. Nhưng mà dù có mang theo bạn đồng hành cũng làm sao đẹp được như đôi này cơ chứ.
Hai người đều mặc lễ phục đen, nam anh tuấn khí phách, nữ dịu dang mỹ lệ, đứng đó quả thật làm đẹp phong cảnh thêm mấy phần.
“Lương tổng, chủ nhân buổi tiệc rốt cục đã tới rồi” Một ông lão ước chừng 60 tuổi đi tới, cầm ly rượu chào hỏi họ. Phía sau ông ta còn một người đàn ông khoảng tầm 30 tuổi, dù khuôn mặt vẫn cười, nhưng nụ cười lại làm cho người ta thấy lạnh sống lưng. Không giống như Lương Úy Lâm làm người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình, khí chất lạnh lẽo của người đàn ông này khiến người khác cảm thấy ghê sợ. Hắn ta dùng ánh mắt nóng bỏng quét qua cô, khiên cô lại càng không thoải mái.
Ông lão này hình như cô đã từng nhìn thấy trên truyền hình, Nhược Tuyết hướng mắt quan sát ông ta, nhưng ông ta không nói câu nào với cô.
“Ông Trần có thể tới đây tham gia tiệc rượu của tôi, quả thật tôi vô cùng cảm kích. Tiếp đón không được chu đáo, mong ông Trần thông cảm cho” Lương Úy Lâm nói những câu xã giao nhưng trong giọng nói một chút khách khí cũng không có.
“Đâu có đâu có, Lương Tổng quá đề cao lão già này rồi. Đây là con tôi tên Chỉ Trình. Mong Lương tổng sau này chỉ dạy nhiều hơn.”
Dù Tần Tín nhiệt tình giới th