Duck hunt
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326064

Bình chọn: 10.00/10/606 lượt.

n thật biết ơn mọi người đã khiến con không còn đường lựa chọn.” Mặc Tử Hiên cười lớn hơn, không nhìn được tâm trạng thực.

“Chúng ta muốn tổ chức hôn lễ cho con vào 15 tháng sau, lúc này phải tranh thủ sự ủng họ của các nghị viên, có thế thì cơ hội tiếp nhận vị trí của Lý Trí vương mới vững chắc.” Cổ Phi nói lời thấm thía, hiền hậu đến nắm bả vai Mặc Tử Hiên.

“Mọi người đã quyết định rồi thì cứ thế đi, con sẽ tuyên bố trong bữa tiệc gia đình tối thứ 6, còn nữa, trừ chuyện này ra, những chuyện khác làm ơn để con tự quyết được không?”

“Điện hạ, ý người là chuyện của Diệp Hân Đồng sao?” Lão Kim lạnh mặt nói.

“Không được, không cần cô ấy phải công nhận yêu con, kìm kẹp cô ta càng gọn gàng nhanh chóng hơn.” Cổ Phi nghiêm nghị nói.

Mặc Tử Hiên nhếch miệng cười: “Mọi người muốn con cái gì cũng nghe lời ư? Thế thì đoạt được ngôi vị có ý nghĩa gì. Mẫu thân, người nên nghe lời nhi tử.”

Mặc Tử Hiên xoay người, Cố Phí kéo anh lại “Con là có ý gì?”

Mặc Tử Hiên không nói gì, mặt có chút bi thương.

“Điện hạ có ý là tự mình quyết định” Lão Kim nói phía sau.

Cổ Phi u buồn xuống nước “Được rồi, hôn lễ sẽ được sắp xếp vào 15 tháng sau, những chuyện khác con tự quyết.”

Cổ Phi chờ Mặc Tử Hiên nói lời giải thích, ai ngờ anh không nói gì đi thẳng vào phòng Diệp Hân Đồng.

Cổ Phi nóng nảy muốn đuổi theo.

“Cổ Phi” Lão Kim lên tiếng gọi lại “Chúng ta có thể âm thầm sắp đặt, cứ để Điện hạ đi.”

Cổ Phi nhíu mày, cũng không làm gì khác được đành gật đầu.

……………………………………

Mặc Tử Hiên đi vào phòng Diệp Hân Đồng, trên bàn trước mặt cô để rất nhiều loại thuốc.

Anh tới bên đầu giường, nhìn Diệp Hân Đồng vẫn còn đang truyền nước, thỉnh thoảng cau mày, đôi môi trắng bệch như muốn nói gì. Mặc Tử Hiên đau lòng cúi xuống, ghé sát tai vào môi cô.

“Đau quá”

Mặc Tử Hiên cảm giác lòng mình còn đa hơn. Ngồi xuống, nắm tay Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng từ từ mở mắt, nhìn vào mắt Mặc Tử Hiên.

Anh nở nụ cười rực rỡ “Em đói không?”

Diệp Hân Đồng yếu ớt lắc đầu.

“Em thật là đồ ngốc, một người ăn nhiều như em bỗng nhiên không ăn gì sao lại không đói bụng, anh bảo bọn họ chuẩn bị một chút.” Mặc Tử Hiên đứng lên muốn dặn dò cung nữ.

“Tôi uống.” Diệp Hân Đồng nói.

“À” Mặc Tử Hiên lập tức rót nước, đỡ cô dậy uống.

Diệp Hân Đồng uống vìa ngụm, thần trí có vẻ tỉnh táo hơn nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, cô nhìn Mặc Tử Hiên nói thật: “Tôi không chết được, nếu anh dũng hi sinh thì không sao, chết vì ẩu đả, Vũ Văn Thành và đồng nghiệp mà biết sẽ chê cười, cha mẹ tôi cũng không thể yên lòng.”

Mặc Tử Hiên sửng sốt “Cái đầu ngốc của em lại đang nghĩ gì vậy?”

“Dù sao tôi cũng không thể chết được, tôi muốn ăn cơm, muốn bình yên trở về không cần danh dự.” Diệp Hân Đồng kiên quyết nói.

Mặc Tử Hiên vô cớ bật cười: “Được, anh nghe lời em.”

Mặc Tử Hiên đi ra ngoài chuẩn bị cho cô một bữa ăn dinh dưỡng.

Diệp Hân Đồng ăn uống say sưa, ăn rất nhiều, miệng không ngừng nhai.

“Em đúng là tham ăn.” Mặc Tử Hiên nói giọng cưng chiều.

“Nếu không thì phải làm sao? Ở một đất nước lạ lẫm, không người thân không bạn bè chỉ có thể tự chăm sóc mình, có cơ hội ăn thì phải ăn, không chứng trong cung đình phức tạp này cũng có thể bị bỏ đói như chơi.” Diệp Hân Đồng vừa ăn vừa nói, ăn được một chút, tinh lực có phần hồi phục.

“Anh không phải bạn bè của em sao?” Mặc Tử Hiên có vẻ mặt làm nũng.

“Anh không có còn hơn! Bạn bè gì muốn chọc tôi xuất huyết.” Diệp Hân Đồng cuối cùng đã ăn no, thở ra một hơi, nở nụ cười thỏa mãn “No rồi, lưng cũng không thấy đau nữa.”

Mặc Tử Hiên hơi xấu hổ, cũng có chút thương cảm.

“Diệp Hân Đồng” Anh nghiêm túc kêu tên cô.

Diệp Hân Đồng nghi hoặc nhìn anh định nói gì lại thôi.

“Muốn nói gì thì nói đi.”

“Thật xin lỗi, đã bắt em ký thỏa thuận đó, xin lỗi em cả những chuyện trước đấy.” Anh tỉnh lược vài ngàn chữ.

Diệp Hân Đồng nhớ lại cảnh trên máy bay, trong lòng có chút đau đớn, nhưng nhanh chóng ép mình coi thường, nở một nụ cười sáng láng “Đều là người trưởng thành rồi, không có gì. Anh mới phí sức, tôi chỉ hưởng lợi thôi! Còn nữa, tôi cũng không phải xử nữ, về sau vạch rõ giới hạn là được rồi.”

Tại sạo khi nói những lời này, trong lòng cô lại đau đớn không thể giải thích.

Nỗi đau này làm cô khó chịu. Cô muốn lảng sang chuyện khác, chỉ cần không nghĩ đến thì sẽ không khổ sở.

“Phải rồi, tôi có chuyện nhờ anh.” Diệp Hân Đồng như ánh mặt trời.

“Cái gì?” Ngược lại trong lòng anh lại buồn buồn, bị cô không xem trọng khiến anh vô cớ rầu rĩ.

“Tôi cũng muốn học tiếng Hàn, dù sao bên cạnh anh cũng có nhiều người biết cả Trung lẫn Hàn, anh phải một người dạy cho tôi, tôi đang bị thương cũng không thể làm cảnh vệ cua anh, để cho tôi học tiếng Hàn cũng giết thời gian.”

“Được.” Mặc Tử Hiên dịu dàng đồng ý.

“Bây giờ tôi muốn ngủ thêm một chút, ngủ nhiều mới nhanh khỏe.”

“Ừ”

Anh ta từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy? Có chút không quen.

Diệp Hân Đồng nằm xuống, quay lưng về phía Mặc Tử Hiên.

Cô chỉ muốn không nghĩ đến gì nữa, chỉ cần ngủ đi là tốt rồi, thời gian sẽ hòa tan những cảm giác lạ lùng kia. Cô tin là mình có thể làm được.

………………