
ó khiến anh ta phóng đại cô.” Yoon Jin nghi ngờ hỏi như đang dò xét cô.
Diệp Hân Đồng nhớ tới Hồng sắc Yên Nhiên, hơi sửng sốt. Lại nghĩ tới câu Mặc Tử Hiên nói chỉ có Kim Lệ Châu làm vợ, cô cười nhạt: “Tại sao cô muốn biết nguyên nhân? Bất kể vì nguyên nhân gì tôi cũng sẽ không tranh giành đại thiếu phong lưu của các người, không phải của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không mơ ước.”
Yoon Jin cười nhạt “Cô biết thế là tốt rồi.”
Cô ta xoay người lại, đi tiếp khoảng 10p, thấy một đại sảnh lớn, phòng ăn của họ ở phía sau.
“Đó chính là phòng ăn! Đó đấy” Yoon Jin như thể đang nghĩ điều gì xấu, cười giải hoạt “Tôi vẫn chưa từng thử qua bản lĩnh của cô, tìm một chỗ trống thử chút đi.”
“Tôi không có tinh lực như vậy.” Diệp Hân Đồng cự tuyệt. Vết thương trên lưng cô vẫn còn chưa lành hẳn.
“Đến đây rồi cô không thể nói có tinh lực hay không.” Yoon Jin không nói gì liền xông đến.
Diệp Hân Đồng ngăn sự công kích của cô. Nhưng tung một cú mạnh làm cho lưng cô hơi đau “Tôi đã nói không đủ sức.”
“Ở Trung Quốc cô có một cấp trên như núi băng kia che chở, nói trắng ra, tôi vốn đã thấy cô không vừa mắt.” Yoon Jin nói xong lại tung một đấm vào ngực Diệp Hân Đồng. Diệp Hân Đồng vừa khỏi, không có lực đánh trả. Bị dính một chưởng nặng, ngã lăn ra đất.
“A” Sau lưng đau quá, Diệp Hân Đồng kêu rên thành tiếng.
Cô nằm trên đất, đau không đậy nổi. Đây đúng là báo ứng của cô, vô duyên vô cớ lại lên giường với Mặc Tử Hiên, thật đáng đời.
Yoon Jin khinh bỉ nhìn Diệp Hân Đồng lăn dưới đất “Đừng giả bộ, bản lĩnh như vậy mà dám làm cảnh vệ, cô thật là làm hổ thẹn cảnh sát Trung Quốc.”
Không thể làm nhục tổ quốc của cô.
Diệp Hân Đồng miễn cưỡng đứng lên, Yoon Jin nhanh chóng đẩy cô về đằng sau, cho đến khi lưng cô chạm vào một chiếc giếng cạn. Yoon Jin nở nụ cười thâm hiểm “Lần này tôi chỉ cảnh cáo, về sau nhìn thấy tôi đừng ra vẻ ta đây. Nếu không, lần sau tôi không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Diệp Hân Đồng đau lưng không nói được lời nào, cô đã chọc ghẹo ai, tất cả đều do cái tên đầu sỏ ong bướm Mặc Tử Hiên kia gây nên, bị người khác để ý, cô cũng không lấy làm lạ.
“Dám trừng mắt với tôi, xem ra cô ưa nặng rồi.” Yoon Jin nói xong, ra sức đẩy, Diệp Hân Đồng ngã xuống cái giếng cạn, cô phản xạ kéo áo Yoon Jin.
Yoon Jin nhanh chóng cởi chiếc áo đồng phục. Diệp Hân Đồng không có gì chống đỡ, đập mạnh lưng xuống đất.
Một cơn đau đớn kịch liệt kéo đến, như thể bị đâm một dao trúng vết sẹo. Trước mắt Diệp Hân Đồng tối sầm, cô ngất đi.
Yoon Jin nhìn Diệp Hân Đồng đã ngất cười hả hê, phủi tay nghênh ngang bỏ đi.
Có điều cô không để ý vết máu của Diệp Hân Đồng trên đất, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt cỏ, rõ rệt.
Một bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô.
Diệp Hân Đồng mơ hồ tỉnh lại, cô đang nằm trên giường truyền nước.
Mặc Tử Hiên thương xót nhìn cô rất phức tạp. Vừa thấy cô tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm.
“Ai cho em hôm qua bỏ đi một mình?” Mặc Tử Hiên trách cứ đặc giọng quan tâm.
“Phụ nữ của anh ai cũng hung ác.” Giọng Diệp Hân Đồng yếu ớt pha chút oán trách.
Mặc Tử Hiên lại dịu dàng đến bên chạm vào mặt cô. Diệp Hân Đồng khẽ tránh đi “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Mặc Tử Hiên hơi rối rắm “Sợ là không được, Lý trí vương muốn gặp em, truyền hết chai nước này, anh sẽ dẫn em đi.”
“Vì sao ông ấy muốn gặp tôi?” Diệp Hân Đồng nghi ngời hỏi Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên khẽ nhíu mày “Có lẽ là muốn trừng phạt Yoon Jin, có một việc, anh muốn cầu xin em.”
Mặc Tử Hiên định nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Diệp Hân Đồng có linh cảm xấu.
“Xin em hãy tha thứ cho Yoon Jin, cô ấy lần này đã quá đáng, về sau anh sẽ cảnh cáo cô ta.”
Diệp Hân Đồng trong lòng đau xót, cho nên mặc dù hắn luôn mập mờ với cô, nhưng cô không bằng Kim Lệ Châu, thậm chí chẳng bằng cảnh vệ Yoon Jin của hắn.
Vừa có chuyện, trong mắt anh cô là cái gì đã rõ.
“Tôi biết rồi. Anh nợ tôi ân tình này, tôi cũng muốn cầu xin anh một chuyện.” Thôi, thấy rõ cũng tốt, may cô vẫn chưa cho là hắn thật lòng.
“Ừ?” Anh có chút áy náy.
“Ngày mai tôi muốn về Trung Quốc, ở đây nhiều cảnh vệ như vậy, anh sẽ không có việc gì, bây giờ tôi lại bị thương, không thể bảo vệ anh.” Cô nói những lời từ đáy lòng.
“Không được. Trừ cái này ra.” Mặc Tử Hiên không hề nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng.
Diệp Hân Đồng không hiểu Mặc Tử Hiên rồi. Cô không còn sức nổi giận, nói to cũng thấy đau thắt lưng. Nhưng ánh mắt cô đầy tức giận, trong tức giận còn cả bất lực không hiểu nổi.
“Anh biết là che chở cho Yoon Jin là không công bằng với em. Nhưng lúc mới đến Hàn Quốc, chú Liễu đã giúp đỡ anh rất nhiều, chú ấy về hưu, anh đã hứa sẽ chăm sóc Yoon Jin thật tốt.”
Còn một nguyên nhân nữa là cha Yoon Jin Liễu Hoắc Nguyên đang giúp anh huấn luyện quân đội, cho nên Yoon Jin có vị trí đặc biệt ở đây. (Cái bộ trans này dịch cứ dở Trung dở Hàn, thành ra, các bạn hiểu tạm họ Yoon dịch Trung thành Liễu, họ Lee dịch Trung ra Lý nhé!)
Vì đại cục, anh phải che chắn cho Yoon Jin.
Diệp Hân Đồng cười khổ, đột nhiên cảm thấy ở Hàn cung cô thật cô đơn, ngôn ngữ không thông, bị người khác khinh rẻ, không được đãi ngộ công bằng, cảm giác th