Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325980

Bình chọn: 9.00/10/598 lượt.

i Hậu cảm động có chút thương tâm.

“Nhưng bây giờ được lưu truyền thiên cổ, người đời kính trọng, so với những kẻ mang tiếng xấu hoặc không có tiếng tăm gì cũng tốt hơn.” Mặc Tử Hiên cười đùa cầm lấy mặt nạ giơ lên mặt mình hoa tay múa chân: “Bà ngoại, bà thấy con dáng dấp đẹp trai như vậy, có giống Lan Lăng vương đầu thai không?”

Bộ dạng tức cười của Mặc Tử Hiên khiến Thái Hậu cười lớn “Giống lắm, giống lắm.”

“Bà ngoại, bà có muốn biết một câu chuyện khác của Lan Lăng vương không?” Mặc Tử Hiên nhíu mày cười đùa dụ dỗ.

“A, cái gì, nói bà nghe mau nào.”

“Lan Lăng vương là một người đàn ôn si tình, ở cái thời phụ nữ chẳng có địa vị gì, ông chỉ có một người vợ là Trịnh Thị, bà ngoại, bà chính là Trịnh Thị, bảo sao con chẳng yêu bà nhất.” Mặc Tử Hiên nói rành mạch.

“Ta sao có thể, ta đã là một bà lão.”

“Nào có? Theo truyền thuyết con gái chính là tình nhân ba đời trước của cha, bà ngoại chính là Trịnh Thị ở thời Lan Lăng vương, cố ý đầu thai làm bà ngoại để yêu thương và giúp đỡ con.”

Anh không hề che đậy ý định chọc cho Thái Hậu cười không ngớt, thỉnh thoảng lại dùng tay hiền hậu vuốt đầu Mặc Tử Hiên.

“Hôm nay, các con ở đây ăn cơm đi, đã lâu rồi ta chưa được tụ họp với các con.” Thái Hậu nói xong nhìn một thượng cung đứng bên ngoài nói: “Gọi cả Lệ Châu tới.”

Thượng cung mỉm cười ra ngoài gọi điện.

Một thượng cung khác cung kính nói chuyện, Thái Hậu chợt bừng tửng hiểu ra.

“Xem ta vui quá quên cả xoa bóp, chờ ta xoa bóp ra chúng ta cùng ăn cơm.” Thái Hậu được thượng cung đỡ dậy.

Bà mặc một bộ y phục cung đình tiêu chuẩn Hàn Quốc, đã lớn tuổi nhưng rất có khí chất hoàng tộc.

“Bà ngoại, mấy chuyện xoa bóp lặt vặt này cứ giao cho con.” Mặc Tử Hiên cười đùa đỡ Thái Hậu, hai người vừa nói vừa cười đến một gian phòng khác.

Diệp Hân Đồng nhìn Lee Yul đang cúi đầu im lặng.

Cậu ta như vậy nên mới luôn có cảm giác mình không có người thân. Bất kể làm gì cũng không để phụ thân hiểu, Thái Hậu vui vẻ, ngôi vị thừa kế Lý Trí vương truyền cho Mặc Tử Hiên, sao cậu ta có thể chịu nổi, như thể phụ thân vứt bỏ đứa con của mình vậy.

Cho nên để giữ lòng tự trọng của mình mà mới ra tay hạ sát.

Đột nhiên, Lee Yul lại nhìn về phía Diệp Hân Đồng, đôi mắt càng mông lung hơn, như thể muốn khóc mà không được khiến người khác chua xót.

Nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa, như thể không cần sự thương hại của người khác, nụ cười tỏ ra mạnh mẽ đó càng làm người ta đau lòng.

Nửa tiếng sau, Kim Lệ Châu tới, cô mặc một bộ váy trắng ánh nhũ kiểu sân khấu, ung dung thanh lịch. Đối mặt với một khí chất xuất chúng như vậy, Diệp Hân Đồng bất giác có mặt cảm tự ti.

Lee Yul đứng lên nghênh đón, khẽ mỉm cười, Kim Lệ Châu cũng cười thân thiện, hai người hàn huyên vài câu. Ánh mắt Lee Yul đặt trên cổ Kim Lệ Châu, nơi có một viên trân châu màu tím rất đẹp.

Xa xa nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Thái Hậu đang được Mặc Tử Hiên đỡ vào.

Cung nữ được thượng cung dặn dò đã lục tục sắp xếp bữa ăn.

Kim Lệ Châu thấy Mặc Tử Hiên lập tức đỏ mặt tiến lên.

Mặc Tử Hiên cũng đưa ánh mắt lên cổ Kim Lệ Châu, thoáng một tia tối tăm, nhìn nụ cười giễu cợt của Lee Yul, anh đột nhiên giật chiếc dây chuyền xuống.

Kim Lệ Châu kinh ngạc, Lee Yul cũng không kém phần, hơi nhíu mày.

Mặc Tử Hiên nở một nụ cười ma mãnh với Kim Lệ Châu “Ta không thích cái này, hôm nào sẽ đưa em đi mua một cái đẹp hơn.”

Kim Lệ Châu không hề tức giận, ngược lại còn khéo léo gật đầu.

Không khí lúc này hết sức vui vẻ, chỉ có Lee Yul hơi bối rối.

Diệp Hân Đồng lẳng lặng nhìn sự biến hóa của bọn họ, trong lòng cảm thấy chua xót, vừa rồi như thể Mặc Tử Hiên và Lee Yul tranh nhau đoạt lấy công chúa xinh đẹp Kim Lệ Châu.

Sau khi ăn cơm, từ biệt Thái Hậu, Mặc Tử Hiên đưa Kim Lệ Châu về phủ.

Diệp Hân Đồng đi theo Mặc Tử Hiên với tâm trạng phức tạp, u uất.

Lee Yul đột nhiên bước nhanh từ phía sau tới, là cảnh vệ Diệp Hân Đồng định cản lại, nhưng bị Yoon Jin kéo đi.

Lee Yul kéo vai để Mặc Tử Hiên quay đầu lại.

Mặc Tử Hiên nhìn Lee Yul lạnh lẽo, giữa hai người có một khoảng cách vô hình.

“Tại sao lại làm thế? Đó là cách quan tâm đến cô ấy sao? Không cho cô ấy dùng quà tặng của ai?” Lee Yul hơi kích động nói bằng tiếng Trung.

Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc lãnh đạm.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, có một số người phải thích hợp mới được.”

Lee Yul cũng cười lạnh “Phụ nữ của cậu nhiều như vậy, nếu không quý trọng, thì có quyền gì can thiệp vào sự lựa chọn của cô ấy?”

Mặc Tử Hiên ôm người Kim Lệ Châu, nhếch miệng cười, có vẻ tự tin lại hơi châm chọc nói với Lee Yul “Bởi vì cô ấy là người phụ nữ duy nhất đủ tư cách làm vợ tôi.”

Người duy nhất đủ tư cách.

Diệp Hân Đồng cảm thấy bị đả kích nặng nề, thật may, cô không có thứ tình cảm đó với hắn, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy chua xót như vậy, còn mãnh liệt hơn cả cảm giác khi thấy Vũ Văn Thành lên giường với Đề Na.

Mặc Tử Hiên thấy sắc mặt Diệp Hân Đồng lạnh như băng, trong lòng căng thẳng. Buông tay ôm Kim Lệ Châu “Tôi đưa cô ấy về, mọi người có thể về nghỉ đi.”

Mặc Tử Hiên nói với Yoon Jin.

Nghỉ ngơi, bây giờ


XtGem Forum catalog