Snack's 1967
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325973

Bình chọn: 8.5.00/10/597 lượt.

nh cao quá đấy, chẳng qua là cảm thấy người đã có vị hôn thê như anh còn ký vào bản thỏa thuận đó thật là bẩn thìu. Tôi không biết anh coi tôi là cái gì? Nhưng tôi rất hồi hận. Tôi không thể tiếp tục để xảy ra quan hệ như thế với anh nữa.”

Mặc Tử Hiên đột nhiên ôm lấy cô.

“Anh làm cái gì vậy?” Diệp Hân Đồng kịch liệt đẩy anh ra, nhưng lại bị sức mạnh của anh cưỡng chế ở trong ngực.

“Đừng xa cách anh, nếu em thực sự không muốn anh sẽ không động vào em, nhưng anh thật sự hi vọng em sẽ ở bên cạnh anh.”

Diệp Hân Đồng cảm thấy chua xót, sửng sốt bất động. Nhớ tới cái thỏa thuận nhức đầu đó, thật là quá buồn cười. Cô hít một hơi thật sâu “Nếu hủy bỏ thỏa thuận, tôi sẽ ở lại Hàn cung.”

Mặc Tử Hiên cười dịu dàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng chóp mũi cô.

“Đầu óc em thật nhanh nhạy, kể cả em không tuân theo thỏa thuận, anh sao có thể cam lòng để em chịu uất ức? Đều tùy em.” Mặc Tử Hiên cười buông Diệp Hân Đồng ra “Thấy em bình an trở về là anh yên tâm rồi.”

Trong lòng Diệp Hân Đồng thoáng một chút tình cảm chua chat “Tại sao lại nói vậy?”

“Hàn cung này ngoài mặt ôn hòa, nhưng nguy cơ tứ phía. Chính em cũng biết Hồ Bưu là kẻ ám sát anh, về sau hãy tránh xa bọn họ một chút.” Mặc Tử Hiên nói những lời quan tâm.

“Anh không muốn biết vì sao mà tôi biết ư?”

“Chắc là trực giác của một cảnh sát, anh cũng đã sớm đoán ra hắn, cuộc đấu tranh quyền lợi mới chỉ vừa bắt đầu, nên cẩn thận thì hơn.”

“Cộc cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa cắt đứt câu chuyện của họ.

“Cảnh vệ Yoon đã trở lại.” Là giọng Hàn thượng cung nói bằng tiếng Hàn.

“Vào đi.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười kín đáo.

Diệp Hân Đồng không hiểu mình vì sao lại bị liên lụy vào cuộc tranh đấu trong nội cung này, ngẫm lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Yoon Jin đi vào, nụ cười rực rỡ vừa gặp Diệp Hân Đồng đã tắt lịm, nũng nịu khoác Mặc Tử Hiên, nói thứ tiếng Hàn Diệp Hân Đồng không hiểu, nhưng nhìn thái độ của bọn họ cũng có thể hiểu là mấy lời trách móc cười đùa…

Hai người hầu chuyển vào phòng một chiếc rương.

Mặc Tử Hiên mặc cho Yoon Jin lôi kéo, mở cái rương ra, bên trong có rất nhiều đồ đặc trưng Trung Quốc như tiền đời Tàng, trang phục Bạch tộc, thời kỳ đầu của triều Thanh, rất nhiều đồ vật mới lạ.

“Tất cả đưa đến chỗ Thái Hậu cho ta.” Mặc Tử Hiên ra lệnh.

Nói xong anh quay đầu về phía Diệp Hân Đồng “Cho cô ấy một bộ cảnh phục, đi cùng tôi tới tẩm cung của Thái Hậu.”

Diệp Hân Đồng nhanh chóng thay y phục, đi theo Mặc Tử Hiên đến tẩm cung Thái Hậu, vì không biết gì nên từ lúc vào Hàn cung cô liền cảm thấy tâm tình rất tệ, không biết rõ mình bị đè nén bởi cái gì.

Tẩm cung của Thái Hậu rất cổ kính, bên trong đều là kiến trúc cổ, từ giường gỗ khắc hoa chiếc bình phong cũ kỹ, cho đến cái bình hương.

“Bà ngoại!” Mặc Tử Hiên như một đứa trẻ lao vào lòng Thái Hậu.

Diệp Hân Đồng và Yoon Jin đứng ở cửa. Những người hậu hạ thân cận của Thái Hậu là các thượng cung được phép tiếp xúc thân mật với Hoàng thất.

Bên ngoài cũng phái nhân viên bảo vệ tới.

Diệp Hân Đồng nhìn vẻ phô trương của Mặc Tử Hiên đang hăng hái giải thích từng món quà với Thái Hậu, Thái Hậu thì mặt mày hớn hở.

Mặc dù nghe không hiểu bọn họ nói gì nhưng nhìn hai khuôn mặt đầy nụ cười đó xem ra hai bà cháu họ rất hòa hợp. Thái hậu hoàn toàn bị sự miêu tả sinh động của Mặc Tử Hiên hấp dẫn.

Đột nhiên, một lão thượng cung chạy từ bên ngoài vào, Thái Hậu gật đầu nói vài câu.

Sau đó lại trở về khuôn mặt hớn hở.

Lee Yul từ ngoài cửa đi vào.

Ánh mắt cậu lạnh nhạt nhìn Diệp Hân Đồng một cái, rồi nở nụ cười tao nhã lễ độ đứng cách Thái Hậu 2 thước rồi lên tiếng chào hỏi Thái Hậu và Mặc Tử Hiên.

Thái Hậu nói một câu khiến mọi người cười nghiêng ngả, kể cả những người ít cười như Yoon Jin cũng phải miễn cưỡng lộ hàm răng.

Chỉ có Diệp Hân Đồng không hiểu gì cảm thấy lúng túng, cô như lạc giữa đảo chim, quá ít người cùng cảnh ngộ, không khỏi cảm thấy cô đơn lạc lõng.

Yoon Jin nhìn cô nở nụ cười hả hê khinh bỉ. Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn cô rồi quay lại nhìn nội các.

Lee Yul cũng ngồi lên giường, Thái Hậu tiếp tục hiền hòa nói chuyện với Mặc Tử Hiên, Lee Yul như bị cô lập, thỉnh thoảng dịu dàng nhìn về phía Diệp Hân Đồng, ánh mặt gặp nhau, Diệp Hân Đồng khẽ cúi đầu tỏ ý chào hỏi.

Cậu ta cười nhạt mang theo nét u buồn.

Lúc này Mặc Tử Hiên đeo lên một chiếc mặt nạ rất hung ác, Thái Hậu giật mình, sau đó cười hì hì cầm mặt nạ ra, hỏi một câu với ánh mặt lạ lẫm.

Lee Yul nhìn Diệp Hân Đồng nói bằng tiếng Trung “Bà nội, đây là mặt nạ của Lan Lăng vương”.

“A, Lee Yul của chúng ta cũng biết sao?” Bà nội hiền hậu nhìn Lee Yul, nói bằng tiếng Trung.

Diệp Hân Đồng giờ mới hiểu những lời của bọn họ. Cô cảm kích nhìn Lee Yul, cậu ta kín đáo học tiếng Trung, nói nhiều thành quen, cũng nghe hiểu tương đối.

Lee Yul mỉm cười gật đầu.

“Ông ta là Bắc Tể tướng triều Nam Bắc, diện mạo nho nhã, anh dũng thiện chiến, chính vì thế mà mỗi lần xuất chiến đều đeo mặt nạ tạo uy, lý lịch chiến công chưa từng thất bại, nhưng trong hoàng thất có kẻ đố kỵ, Bắc hậu chủ ban cho rượu độc, mất khi còn rất trẻ.”

“À, số mạng thê thảm quá.” Thá