
tinh, ngày càng nhiều.
Diệp Hân Đồng quay về phía Mặc Tử Hiên, ánh mắt anh đang nhìn về hướng cô si mê, không ngừng nuốt nước miếng, yết hầu liên tục chuyển động.
Diệp Hân Đồng thoa xà phòng khắp người, đặc biệt là bộ phận mấu chốt, bôi xong cô lấy vòi hoa sen xả vào người.
Nghiêng mắt nhìn ra ngoài, mặc vẫn nhìn cô làm gì, ánh mắt hắn như có thể xuyên qua thủy tinh, nếu không biết bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cô nhất định sẽ tưởng Mặc Tử Hiên đang thèm thuống nhìn cô, dáng vẻ như sắp chảy nước miếng đến nơi.
Xà phòng trên người bị nước cuốn trôi, Diệp Hân Đồng lại đưa vòi hoa sen cố định lên trên, vắt mái tóc sang một bên, đứng dưới nước, kỳ cọ lưng để cho dòng nước dịu dàng xối trên tấm thân mệt mỏi.
Cô lại quay ra Mặc Tử Hiên, sao hắn vẫn nhìn cô, ngang nhiên nhìn thẳng vào mắt cô. Diệp Hân Đồng vô tình bị ánh mắt đó làm cho đỏ mặt, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nơi đó của anh càng thêm khổng lồ.
Hắn quả là một tên đàn ông dễ kích động.
Trước mặt anh, dáng vẻ thướt tha mềm mại của một thiếu nữ đang tắm, loay hoay các loại tư thế, vuốt ve, chà xát, thoải mái hưởng thụ nước ấm, hoàn toàn buông thả, không hề làm bộ lại có một bản năng tuyệt vời.
Diệp Hân Đồng nằm mơ cũng không nghĩ rằng miếng dán thủy tinh bị nước bắn vào sẽ trở nên trong suốt.
Mặc Tử Hiên cũng không ngờ là mình lại bị vóc dáng của cô mê hoặc, không cần cố ý uốn éo lẳng lơ lại làm cho anh ham muốn mãnh liệt, ánh mắt anh từ bộ vị của cô đi lên trên, vốn định quay mặt đi giảm nhiệt lại bị đôi mắt trong sáng của cô hấp dẫn, cặp mắt trong vắt kia khiến anh như bị đặt trong cảnh giới sắp tới thiên đường, đẹp không sao tả xiết, không thể rời được mắt.
Diệp Hân Đồng dùng khăn lau khô nước trên người, đến lúc phải mặc quần áo, cô tự nhiên quên mất là phải mang vào đó một bộ.
Ngửi mùi nước hoa trên bộ váy lúc nãy, cô thấy thật ghê tởm.
Cô rửa mặt, tẩy trang hết son phấn. Sửa sang lại mái tóc không còn xoăn, ướp nhẹp để sau lưng. Sauk hi tẩy trang, cô cảm tưởng là hai người khác nhau.
Mỹ phẩm quả nhiên là đồ tốt, có thể biến đen thành trắng, mắt nhỏ trở nên to tròn, khuôn mặt to thành thon gọn, thảo nào trên mấy trang web đen đăng ảnh toàn những đại mỹ nữ.Trong lúc cô sửa sang lại, những giọt nước trên tường thủy tinh vẫn còn đọng.
Cô tắm rửa xong bước ra, Mặc Tử Hiên đã đứng ngay cửa.
“Hèm”. Anh hắng giọng một cái.
“Sao?” Diệp Hân Đồng cảm thấy anh là lạ.
“Tôi vào trong tắm.” Mặc Tử Hiên chỉ chỉ phòng tắm cười kỳ quái “Cô có thể ngồi ở vị trí của tôi vừa rồi, chỗ đó nhìn rõ nhất.”
Diệp Hân Đồng nhíu đôi mày liễu, cô nghe không hiểu anh nói gì.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, chẳng lẽ là cô gái kia tới?
Diệp Hân Đồng vội vàng chui vào phòng tắm. Đóng cửa lại, nhưng nhìn rất rõ bên ngoài, cô phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự xem màn ảnh rộng miễn phí?
Lúc này cô vô cùng muốn chạy ra khỏi gian phòng này.
Cửa phòng được mở, Vũ Văn Thành tay giơ lên một cái túi đang đứng ngoài.
Diệp Hân Đồng thấy là Vũ Văn Thành thì ra khỏi phòng tắm.
“Tôi và vị hôn thê muốn nghỉ ngơi, anh có chuyện gì không?” Mặc Tử Hiên tựa cửa, giọng nói không được tốt. Đặc biệt là nhìn thấy Vũ Văn Thành đẹp trai đến mức chính anh phải ghen tị.
Diệp Hân Đồng kéo Mặc Tử Hiên ra, đứng trước mặt Vũ Văn Thành: “Sir, có việc gì cần giao sao?”
Vũ Văn Thành im lặng một lúc, nhét cái túi vào tay cô “Tôi vừa đi mua giúp cô một bộ quần áo, bên trong còn có một ít thuốc kháng viêm, chân cô chắc cũng chảy máu rồi, trong đó còn có một đôi dép lê.”
Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn Vũ Văn Thành, trong lòng chợt cảm động.
“Sếp…” Cô cũng không biết phải nói gì với Vũ Văn Thành vốn có thành kiến, cuối cùng kết lại một câu “Cảm ơn anh.”
Vũ Văn Thành dùng con mắt sắc lạnh liếc Mặc Tử Hiên, lại liếc nhìn căn phòng “Nếu không tiện thay, có thể sang phòng tôi. Tôi đứng ở cửa chờ cô.”
Mặc Tử Hiên đoạt lấy cái tùi “Vị hôn thê của tôi sao phải sang phòng anh thay quần áo?”
Vũ Văn Thành không thèm để ý đến Mặc Tử Hiên mà nhìn Diệp Hân Đồng: “Yên tâm đi, quanh đây tôi đều sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có vấn đề gì, cô có thể nghỉ ngơi hai ngày.”
Cảm động không nói nên lời, Diệp Hân Đồng đột nhiên có cảm giác muốn khóc, không nghĩ được Vũ Văn Thành luôn luôn bất hòa với cô như nước với lửa lại có thể suy nghĩ chu đáo cho cô như thế.
“Không được đi.” Mặc Tử Hiên ra lệnh cho Diệp Hân Đồng. Không khó để thấy anh dang tức giận.
Trong lòng mỗi người đều có một thửa ruộng, mỗi tấc đất đều phải tính toán kỹ càng, sau khi cân nhắc phải trái, cô quyết định đi theo Vũ Văn Thành, lát nữa trong căn phòng này ‘hô mưa gọi gió’, cô sợ mình vô tội bị tổn thương, ngày mai lại đau mắt hột.
Diệp Hân Đồng cầm lại cái túi từ tay Mặc Tử Hiên, quay ra cười ha ha với Vũ Văn Thành “Sếp, tôi đi với anh”
Mặc Tử Hiên tóm lấy tay Diệp Hân Đồng, khẽ nhíu mày, như thể quyết định của cô sẽ ảnh hưởng đến sự thành bại trong tương lai của anh, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
“Diệp Hân Đồng, cô đừng quên đang trong vai vị hôn thê của tôi. Vị hôn thê của tôi sao có thể thay quần áo trong phòng người khác.”