
mới có thời gian bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho người quản lý khác: "Tôi có việc không thể tới họp, anh tới họp thay tôi nhé."
Đối phương lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề"
Tư Gia Di cúp điện thoại đi về phía bãi đậu xe, chợt đứng sững lại. Có mấy người đang đứng trước xe cô, dừng bước, cô mang theo vẻ mặt nghi ngờ
đến gần.
Mấy người đó quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt đồng tình, lại hao hao giống như đang chờ xem kịch vui, thậm chí còn cuống quít nháy
mắt với cô, nhưng tất cả bọn họ đều giống nhau, chính là im lặng tránh
sang một bên để cô đến gần xe mình.
Chiếc xe của cô hoàn toàn
thay đổi, kinh ngạc dẫn đến ngây người, lúc đầu còn không dám chắc đây
là xe của mình, vừa nhìn kỹ lại, liền bật cười.
Màu sơn đỏ thẫm chi chít tô ở hai bên sườn xe, đến cả mui xe, cửa xe đều viết đầy câu mắng chửi
"Con đĩ"
"Hãy buông tha cho Lý Thân Ninh"
"Cô không xứng đáng"
"Đàn bà hư hỏng! Đồ bỏ đi"
"Tại sao chỉ trừng phạt Lý Thân Ninh!"
Tư Gia Di nhìn bốn phía, không phát hiện ra người gây chuyện, chỉ thấy
thùng sơn không vứt ở dưới bánh xe, cùng với đó là những ánh mắt tràn
đầy sâu xa của người xung quanh.
Trước mắt mọi người, cô có thể làm được gì? Khóc thật to để cho bọn họ chế giễu? Bỏ xe lại? Báo cảnh sát?
Cô không thể.
Cô chỉ có thể cười cười với họ, rồi gọi điện thoai cho tiệm sửa xe mình quen: "Xe của tôi cần sơn lại, chỗ anh có phương tiện gì để kéo xe của tôi tới
tiệm của anh không? Bãi đỗ xe ngoài trời của công ty giải trí Hoàn Cầu,
xe của tôi đỗ ở ô 16, tôi sẽ gửi chìa khóa xe chỗ bảo vệ."
Tư Gia Di không ở lại bãi đỗ xe lâu, gửi chìa khóa xe cho bảo vệ xong, đi
thẳng ra phía lề đường vẫy xe. Bước chân cô vội vã giống như chạy trốn,
đám người đứng xem náo nhiệt cũng dần tản đi. Để lại trơ trọi một chiếc
xe đã hoàn toàn thay đổi, dù được chủ nhân sơn sửa lại, vẫn không thể
rửa sạch sự lăng nhục đó.
Vào lúc cao điểm như này rất khó bắt
xe, Tư Gia Di vẫn cố gắng chờ, nhưng bị mấy người phía trước nhanh chân
hơn, quanh minh chính đại ngồi lên. Một chiếc xe từ từ dừng trước mặt
cô.
Không phải xe taxi, mà là một chiếc xe thương vụ màu rượu đỏ.
Trên mặt còn chưa kịp nghi ngờ, tấm kính cửa sổ ghế ngồi phía sau đã nhanh chóng hạ xuống.
Tấm kính chỉ hạ xuống khoảng vài cm liền dừng lại, cô không nhìn thấy cả
mặt của người ngồi trong xe, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt của người
phụ nữ, mặc dù đuôi mắt có nếp nhăn, nhưng nhìn qua thôi cũng biết được
chăm sóc kỹ lưỡng.
Đôi mắt đó cẩn thận quanh sát cô, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Tư Gia Di?"
Là giọng một phụ nữ tuổi trung niên.
Trong ánh mắt bình tĩnh của vị trưởng bối xa lạ này là sự không thân thiện, Tư Gia Di không khỏi đề phòng: "Xin hỏi cô là?"
Cửa kính tiếp tục được hạ xuống, cuối cùng được hạ xuống hoàn toàn, một
người phụ nữ trung niên từ trang điểm đến trang phục đều rất hợp thời
đang ngồi ngăn ngắn trong xe: "Tôi là mẹ của Lý Thân Ninh."
Điều khiến cô kinh ngạc không chỉ là những lời này, hơn đó chính là gương mặt của người phụ nữ kia.
Cánh cửa xe mở ra, đối phương hết sức khách sáo: "Cô Gia Di, cô có rảnh không, chúng ta tìm chỗ nói chuyện, được chứ?" Tư Gia Di lên xe, không biết phải mở miệng nói câu gì đầu tiên.
Người phụ nữ trung niên trước mặt này cũng coi như là một tiền bối lớn trong
giới nghệ sĩ diễn viên, cô từng hợp tác với bà trong một bộ phim, nhưng
chỉ là một vài cảnh quay ngắn ngủi. Dù sao bà cũng là một diễn viên lâu
năm, tuy vai diễn chỉ là một người mẹ nội trợ, nhưng đạo diễn đều phải
gọi bà một câu "chị Mẫn Lị", còn cô lúc đó là một vai phụ không có danh tiếng, bị phó đạo diễn trả đũa, đem ra đùa giỡn liên tục bị ăn tát.
"Cô có thể gọi tôi là cô Mẫn Lị"
Tư Gia Di không khỏi dè chừng nói: "Cô Mẫn Lị, cô tìm cháu..."
"Đi ăn sáng cùng tôi. Cô không vội chứ? Chúng ta từ từ nói chuyện."
Bà đã nói như vậy, điều cô có thể làm chỉ là đem sự lo lắng kìm xuống đáy lòng.
Mười phút sau ô tô đã đi tới một nhà hàng cao cấp. Một tòa nhà kiểu cũ nằm ở trong một ngõ sâu, nhìn bề ngoài không có gì bắt mắt, giống như những
nhà hàng buôn bán đồ ăn sáng khác ở thượng hải, bề ngoài cũng không có
gì thu hút, nhưng hương vị rất ngon.
Cơm bánh dày, bánh ngọt và nước lọc đều khéo léo dùng giấy dầu lót ở bên dưới mặt bàn.
Bà ta gắp một miếng bánh cho cô.
"Cảm ơn". Mặc dù Gia Di nhanh chóng ăn xong miếng bánh đó, nhưng mùi vị giống như ăn nến vậy.
Lý Mẫn Lị chỉ uống trà, nói: "Cô Tư, không giấu cô làm gì, tôi đã điều tra rất rõ về cô. Tôi khá tò mò, cô hiểu bao nhiêu về Thân Ninh?"
Cô đại khái có thể đoán được ý định của bà, cảm thấy đối phương lo lắng
thật sự thừa thãi, cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm, dứt
khoát trả lời: "Ngoài việc anh ta có một cô con gái ra, hiện giờ cháu còn biết thêm cô là mẹ của anh ta."
Dường như không ngờ cô sẽ trả lời thành thực vậy, Lý Mẫn Lị im lặng dùng đầu
ngón tay vẽ quanh miệng ly, một lúc lâu sau mới nói: "Không biết cô Tư có nghe qua tin đồn hay không? Nói hoàn cảnh gia đình Lý
Thân Ninh rất phức tạp, năm đó mẹ cậu ta là đang là một nữ minh tinh nổi ti