
ói phát ra, ánh mắt Lý Thân Ninh đang từ trên người bảo vệ chuyển lên người cô.
Bảo vệ nghe Lý Thân Ninh nói như vậy, lập tức đồng ý: "Được"
Lý Thân Ninh thong thả bước tới, nhìn người phụ nữ lo lắng nhíu chặt mi
tâm, anh gật đầu trấn an cô, mới nhìn về phía bảo vệ một lần nữa: "Cảm ơn."
Bảo vệ dẫn hai người đi vào phòng giám sát, thấy Tư Gia Di chậm chạp bất động, anh thuận tay ôm vai cô nhắc nhở: "Lo lắng gì chứ ?! Đi thôi."
Cô lấy lại tinh thần, bước theo bước chân của nhân viên bảo vệ, không hề
phát giác ra cánh tay đặt ở trên vai mình, không những không buông ra,
ngược lại càng ôm chặt.
Băng thu hình rất nhanh chóng được đưa
đến, bảo vệ phải liên tục thay băng, dừng hình, phát hình, lại thay
băng, lại phát hình, Tư Gia Di đứng nhìn trước màn hình, cắn ngón tay
cái của mình, không dám chớp mắt, cuối cùng trên màn hình thoáng hiện
lên hình ảnh quen thuộc, cô nhanh chóng kêu lên: "Dừng lại !"
Trên màn hình người đàn ông ôm đứa bé đi ra khỏi tòa nhà, cô chưa bao giờ
nhìn thấy đứa bé chịu đặt cằm lên vai một người xa lạ như vậy, cô cũng
chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa trên khuôn mặt người đàn ông kia, cô không dám khẳng định bản thân đã từng quen hắn, dường như trong nháy mắt, cảm giác đó khiến cô nhìn nhận sai người.
Lý Thân Ninh lại
nhìn thấy rõ ràng, một chút cũng không sai, bất tri bất giác sững người
thành một pho tượng điêu khắc, khó khăn lắm tới đem ánh mắt từ người đàn ông trên màn hình chuyển sang, nhìn về phía người đằng trước - Tư Gia
Di.
Trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ và bừng tỉnh hiểu
ra, cuối cùng tiến lên ôm chặt người phụ nữ đang lo lắng kia. Cô quay
đầu, hai ánh mắt giao nhau, anh chỉ cảm thấy ánh mắt cô mờ mịt thê
lương. Trong 6 năm kể từ ngày sinh ra, chuyến du lịch Singpore lần này là chuyến du
lịch tệ nhất của Dao Dao. Lý Thân Ninh bận rộn công việc, Tư Gia Di còn
bận rộn hơn so với anh ta, Dao Dao chỉ có thể chơi với cô bảo mẫu của
mình, việc này khiến cô bé vô cùng bực bội.
Cô bảo mẫu nghĩ mọi
cách trêu đùa làm cô bé vui lên, nhưng đều không có tác dụng, ngay cả
khi cô ta đưa cô bé đến khu vui chơi có tên Escape, cũng không thấy mặt
mũi cô bé tươi tỉnh lên.
"Chúng ta đi chơi thuyền hải tặc nhé ?!"
"Không"
"Vậy chơi trò 'tiến vào dòng nước xiết' ?!"
"Không thích."
"Hay là đi chơi trò đụng xe"
"Không đi !"
Cho dù cô ta có đưa ra bao nhiêu đề nghị cũng không thể khơi dậy một chút
thích thú nào của Dao Dao, sau khi xuống xe vào khu vui chơi, cô bảo mẫu luôn đi theo sau cô bé, lang thang khắp nơi cùng cô bé.
Hôm nay
vào đúng chủ nhật, những đứa trẻ xung quanh đều có ba mẹ đi cùng tới khu vui chơi, cách đó không xa, trò chơi thuyền hải tặc đang vận hành,
chiếc thuyền đu đưa với độ cao kinh người cùng với những tiếng thét chói tai tạo nên cảnh tượng náo nhiệt, Dao Dao nhìn các bạn cùng lứa tuổi
với mình có ba mẹ đi cùng, thậm chí phía trước còn có bé trai đang ngồi
trên vai ba mình, dáng vẻ đó, độ cao đó, tất cả đều thể hiện sự kiêu
ngạo, mạnh mẽ. Dao Dao nhìn bóng lưng cậu bé đang ngồi trên vai ba mình, trong lòng cảm giác không thoải mái.
Cô bảo mẫu nhanh nhạy nhận ra sự biểu cảm trên mặt cô bé "Hâm mộ ghen ghét", vội vàng dẫn cô bé tới chỗ yên tĩnh: "Đi, chúng ta sang bên kia mua đồ uống."
Dao Dao đi theo cô bảo mẫu tới quán nước giải khát, cúi đầu nhắm mắt làm
ngơ. Vào quán nước giải khát liền tìm một góc khuất ngồi xuống, cô bảo
mẫu đi gọi đồ uống, Dao Dao gục mặt xuống bàn, từ góc độ này, cô bé nhìn ra bên ngoài qua chiếc cửa sổ đặt sát đất, vừa hay nhìn đúng chỗ bán
gấu bông, tình cờ thấy một người ba đang mua cho con mình con gấu bông
cao gần bằng người, đứa bé đó ôm vào lòng, mặt mày hớn hở. Dao Dao chu
môi không thèm nhìn, tức giận lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Thân
Ninh, quyết định lần này phải trách mắng anh ta không xứng đáng với chức trách của một người cha.
Nhưng điện thoại vừa mới kết nối, cô chỉ mới nói một tiếng "Này", lập tức bị Lý Thân Ninh cắt ngang.
"Dao Dao à, ba đang bận tìm người, con có chuyện gì đợi ba về rồi hãy nói nha ?!" Nói xong anh ta liền tắt máy, cô bé cả kinh đến quên khép miệng, trong
nháy mắt ngẩng đầu, liền thấy một cậu bé vẻ mặt lạnh lùng đứng trước bàn mình.
Nhìn dáng vẻ cô, cậu bé ngẩn người.
Lấy lại vẻ mặt bình thường, đối với sự xuất hiện đột ngột của cậu bé chạc tuổi với mình, cô bé vô cùng không khách khí, nói: "Nhìn cái gì ?!" Hình như cậu bé bị dọa cho sợ, tuy là hô hấp có phần chậm lại, nhưng
sắc mặt không thay đổi, cứ như không hề có chút cảm xúc nào với thái độ
của người ngồi góc đối diện.
Nhìn quần áo và mũ của cậu bé này,
Dao Dao cảm thấy quen quen hình như đã thấy đâu đó, nhưng đột nhiên
không thể nhớ ra, bé trai vừa ngồi ở trên vai ba, không phải là cậu bé
này sao ?!
Còn chưa kịp suy nghĩ những chuyện khác, ba cậu bé đã
bưng chiếc khay đồ uống tới, đựng trên đó phải có ít nhất 5 ly nước giải khát lạnh.
Hai mắt Dao Dao đột nhiên sáng lên, vui vẻ vẫy tay chào hỏi: "Diêu Tử Chính !"
Người đàn ông bưng khay dừng lại, thấy cô bé đang vung cánh tay th