
h, rồi lại như có điều do dự,
không thể đụng vào cô, chỉ có thể đè chặt lên chiếc đồng hồ của cô: "Cô có hiểu việc phải tôn trọng người khác hay không ?! Tôi đang nói chuyện với cô đấy, còn cô chỉ biết không ngừng nhìn vào đồng hồ. Nói đi, bây
giờ cô lại muốn đi đâu ?!"
"Thực sự là bây giờ tôi có việc gấp phải đi, nếu không thì thế này, chờ buổi tối tôi về khách sạn chúng ta sẽ nói chuyện tiếp." Tư Gia Di vừa nói vừa thử rút tay về, nhưng anh ta vẫn không buông tha, càng nắm chặt hơn, đúng lúc cô không kìm được nữa muốn giằng tay ra
khỏi, anh ta đột nhiên hành động, kéo cô một mạch về phía bãi xe.
Mãi cho đến khi hai người đi tới bên xe Lý Thân Ninh, anh mới buông tay, Tư Gia Di còn chưa hiểu người đàn ông này muốn làm gì, đã bị anh ấn vào
ghế phụ, còn mình thì đi vòng qua ghế lái, nổ máy xe xong nói: "Được rồi, dù sao công việc của tôi cũng đã xong rồi, cô phải đi đâu ?! Tôi tiễn cô một đoạn đường."
"Không cần."
Anh không để ý tới việc cô đang từ chối, liền tăng tốc.
Cô cảm thấy không thể hiểu nổi con người này, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, giống như cả thế giới thiếu nợ anh ta vậy: "Lý Thân Ninh ! Rốt cuộc anh muốn gì !"
"Không muốn gì cả, chỉ đơn giản là tôi tò mò muốn biết người quản lý của tôi
gần đây làm việc không tập trung, thường trễ nải công việc là do đang
bận những gì mà thôi."
Tư Gia Di cười lạnh: "Anh thật sự muốn biết ?!"
Anh im lặng nhíu mày.
"Vậy thì anh hãy khai thông đầu óc mà đối diện." Cô quay đầu đi, cùi chỏ chống lên cửa sổ xe, giống như đã tính toán bình nứt không sợ bể rồi.
Không đầy mười phút, dưới sự dẫn đường của cô, Lý Thân Ninh đã lái xe tới nhà họ Phương "Dừng xe". Tư Gia Di nói
Chiếc xe dừng lại, anh không kìm được nhìn về căn nhà trước mặt.
Tư Gia Di cầm túi chuẩn bị mở cửa xe, lại đột nhiên xoay đầu nói với Lý Thân Ninh: "Tôi vào thăm con trai."
Trong khoảng khắc đó cả người anh như cừng đờ.
Người đàn ông dùng ánh mắt không tin lướt lên người cô, cô không thể nói rõ
được những cảm xúc đan xen lẫn lộn ở trong lòng mình, quyết định bỏ qua, mở cửa xuống xe.
Đến nhà họ Phương, người ra mở cửa cho cô là Mã Lệ, vừa nhìn thấy cô, Mã Lệ liền căng thẳng, mấy đầu ngón tay xoắn lại
với nhau, cô nghi ngờ nheo mắt quan sát cô ta: "Sao vậy ?!"
Mã Lệ cúi thấp đầu, nói quanh co không trả lời, mặc dù cô cảm thấy kỳ
quái, những không hỏi gì, đổi dép vào nhà, không hề nhìn thấy bà Phương, cô đi thẳng tới căn phòng của Đa Đa.
Mở cửa phòng, Đa Đa cũng không có ở đó. Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Mã Lệ đi đằng sau mình: "Người đâu ?!"
"Người, người ... thật xin lỗi ....."
Tim cô lập tức như bị nhảy vọt lên tới cổ họng, không kìm được mà cao giọng: "Nói mau!"
Mã Lệ sợ hãi đến cả giọng nói cũng run run: "Diêu tiên sinh đưa Đa Đa đi rồi ...."
"........"
"Bà Phương đi uống trà cùng bạn bè, Diêu tiên sinh tới nhà làm khách, tôi
vào phòng bếp rót nước cho anh ta, trở lại mới phát hiện anh ta đã mang
Đa Đa đi." Mã Lệ vội vàng giải thích.
Cô chết đứng tại chỗ nói không ra lời.
"Gia Di, cầu xin cô đừng nói việc này cho bác Phương biết, nếu bà ấy biết, nhất định sẽ không tha cho tôi ...."
Đột nhiên cô trở lại bình thường, lập tức quay đầu lao ra phòng khách. Túi
xách của cô đặt ở trên ghế sofa, cô đem tất cả những thứ đựng ở bên
trong xốc ra bên ngoài, cuối cùng tìm được điện thoại di động, lập tức
cầm lên bấm số.
Lúc này đầu óc cô rối tinh rối mù, ngón tay run
run bấm phím điện thoại, sau khi nhập đầy đủ một dãy số, cô mới bắt đầu
hoàn hồn.
Đúng vậy, đó là số điện thoại di động của sáu năm trước
Thì ra từ trước tới nay cô đều không quên . . .
Cắn chặt môi, cố gắng không nghĩ tới điều không may, cảm ơn trời đất dãy
số sáu năm trước vẫn còn có ích, tiếp đó một tiếng "Tít" vang lên, thiếu chút nữa cô có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau, điện thoại bị đối phương từ chối.
Tiếng tít tít nhắc nhở truyền ra từ điện thoại, Tư Gia Di lập tức tê liệt ngồi bệt xuống đất.
Bên ngoài căn nhà, Lý Thân Ninh vẫn đứng ở chỗ xe đậu, anh ngồi yên tại chỗ ngẩn người, trong đầu vang vọng câu nói: Tôi vào thăm con trai tôi
.....
Con trai .....
Ánh mắt cảm nhận được một bóng người lao ra từ tòa nhà, anh từ từ quay đầu nhìn lại, sửng sốt - người lao ra chính là Tư Gia Di.
Người phụ nữ này chạy thẳng tới chỗ trạm gác của bảo vệ bên ngoài tòa nhà mới dừng lại, lo lắng hỏi thăm bảo vệ điều gì đó, anh xuống xe, bước nhanh
về phía trạm gác của bảo vệ.
Khi bước lại khá gần, nghe rõ cô đang nói cái gì: ".....Đứa bé cao khoảng này, người đàn ông cao từng này. Khoảng một tiếng trước bọn họ đi từ trong tòa nhà ra."
Hai người bảo vệ bốn mắt nhìn nhau: "Việc này thật sự chúng tôi không rõ lắm, nửa tiếng trước chúng tôi mới giao ca."
Cô thất vọng gần như không thể nói thành lời: "Vậy...."
Hai người bảo vệ cũng lo lắng thay cô, nhưng nhất thời không biết phải giúp thế nào, đúng lúc này -
"Có thể xem lại băng thu hình của camera giám sát một tiếng trước đó không ?!"
Tư Gia Di nghe vậy ngẩn ra.
Giọng nói bất chợt vang lên này, rõ ràng là....
Nhìn theo hướng giọng n