
cương quyết nói.
"Khánh
Đan..."
"Tớ
không sao đâu, cậu còn phải về nhà lo cho cu Bi và bé Tuyết nữa."
"Thôi
được rồi, tớ về rồi mang đồ ăn tới." Cô nói rồi quay sang nhìn Hải Minh:
"Anh để ý cậu ấy nhé!"
"Ừ,
em yên tâm." Hải Minh trả lời rồi lấy chìa khóa xe đưa cho Nhật Lệ, tiễn
cô ra khỏi bệnh viện. Khi quay lại đã thấy Phương Linh đứng trước phòng bệnh.
"Em
đến chơi à?"
"Vâng."
Phương Linh quay lai nhìn Hải Minh mỉm cười rồi nhìn vào trong phòng bệnh,
người con trai đang nằm bất động còn cô gái ngồi bên cạnh nắm chặt tay người
con trai, ánh mắt không rời khỏi anh một giây. "Lần đầu tiên em chứng kiến
một tình yêu vượt qua sống chết như vậy, thật cảm động!"
"Đâu
phải chỉ là cảm động, giống như hai người họ có mấy người." Anh khẽ mỉm
cười.
"Hi
vọng Hải Nguyên mau chóng tỉnh lại, anh gửi lời chúc phúc hai người họ cho em
nhé." Phương Linh mỉm cười nhìn Hải Minh rồi quay đi. Hải Minh nhìn bóng
cô gái đang khuất dần khẽ mỉm cười. Có thứ tình yêu thiên trường địa cửu như
hai người trong phòng bệnh kia, có thứ tình yêu thấm dần theo năm tháng như anh
và Nhật Lệ, có thứ tình yêu ích kỷ bằng mọi giá để chiếm lấy như Linda và cũng
có thứ tình yêu cần phải buông tay như cô gái kia để chúc phúc cho người khác.
Tất cả đều là tình yêu,không có sai hay đúng, chỉ khác là người ta nhìn vào với
góc độ nào.
Phương
Linh đi ra khỏi bệnh viện, cô rút điện thoại ra gọi cho cô bạn thân:
"Mình
vừa bị một cậu chuyện làm cho cảm động và giờ lại muốn đi!"
"Cậu
lại muốn đi đâu hả cô gái?"
"Đi
chinh phục những thử thách mới!" Phương Linh mỉm cười rất tắt máy và nhấn
ga cho xe chạy nhanh hơn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, cô lại đi tìm những niềm vui
mới, trải nghiệm những câu chuyện mới, đấy mới là cuộc sống của cô!
Gần sáng
hôm sau bà Ngọc Vân về nước và đến bệnh viện, nhìn Hải Nguyên nằm bất động trên
giường, Khánh Đan đang ngủ gục bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay Hải Nguyên, trong
lòng bà đau xót vô cùng. Cô gái trước mặt bà hết lần này tới lần khác khiến con
trai bà gặp nguy hiểm đến tính mạng mà mỗi lần đều là con trai bà cam tâm tình
nguyện, bà muốn trách cũng không thể trách được.
“Con chào
dì!” Khánh Đan tỉnh dậy nhìn người phụ nữ đứng trước cửa phòng bệnh ánh mắt đau
khổ vẫn còn ngấn nước khiến cô thấy hổ thẹn vô cùng.
“Con xin
lỗi dì, tất cả đều vì con nên anh ấy mới trở nên như vậy!”
“Con gái
ngốc nghếch, làm sao mẹ có thể trách con được chứ! Đây là lựa chọn của Hải
Nguyên, mẹ tin Hải Nguyên thấy con bình yên nó rất mãn nguyện.” Bà hiền từ nhìn
cô.
“Nhưng
anh ấy vì con mà có thể sẽ…”
“Đây là
lựa chọ của Hải Nguyên con ạ, việc chúng ta có thể làm là đợi Hải Nguyên tỉnh
lại.” Bà nói rồi xiết nhẹ bàn tay cô, ánh mắt ấm áp đầy bao dung nhìn cô.
“Mẹ!”
Khánh Đan ôm lấy bà nước mắt không ngừng rơi.
Mọi người
ở nhà thay phiên nhau ở bên cạnh nói chuyện với Hải Nguyên trong vòng bốn mươi
tám tiếng hi vọng anh có thể nghe tiếng mọi người mà có thể tỉnh dậy nhưng từng
giờ trôi qua, Hải Nguyên vẫn không hề có dấu hiệu của sự hồi tỉnh.
Bà Ngọc
Vân bước vào phòng bệnh thấy Khánh Đan đang ngủ gục trên giường, bà lấy chăn
đắp cho cô.
“Mẹ, mẹ
đến rồi ạ?” Khánh Đan tỉnh dậy nhìn bà nói.
“Ừ, con mệt thì về nhà nghỉ đi, mẹ ở đây chăm Hải Nguyên là được rồi.”
Bà dịu dàng nói.
“Không, con phải ở đây đợi anh ấy tỉnh lại.”
“Con đã thức gần ba ngày rồi, còn thức nữa sẽ ốm mất. Hải Nguyên tỉnh
lại thấy con như vậy sẽ không vui đâu.” Bà nhìn cô thở dài, mới chỉ mấy hôm mà
cô đã gầy đi trông thấy, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
“Mẹ, con không muốn khi anh ấy tỉnh lại
mà không thấy con.” Khánh Đan kiên định nhìn bà.
“Hai đứa trẻ này sao cố chấp như vậy chứ!” Bà khẽ thở dài.
“Mẹ!”
“Thôi
được rồi, mẹ không ép con nữa, con nằm ở sô pha ngủ, Hải Nguyên tỉnh lại mẹ sẽ
gọi con.” Bà nói rồi nhất quyết kéo cô ra ghế sô pha bắt cô nằm xuống. Những
người trẻ tuổi luôn tự cho tình yêu là quan trọng nhất không quản hi sinh bản
thân mình vì tình yêu mà quên mất bao nhiêu thứ khác, bọn trẻ có nghĩ đến cảm
nhận của những người làm cha mẹ như bà khi thấy những đứa con họ rứt ruột sinh
ra đứng giữa ranh giới sinh tử nó đau đớn như thế nào không?
Sau mấy
ngày thức trắng mệt mỏi giấc ngủ cũng nhanh chóng đến nhưng lại chập chờn không
yên. Đến khi Khánh Đan tỉnh lại trời đã xẩm tối, cô nhìn lên chiếc đồng hồ đếm
ngược, chỉ còn hai tiếng nữa, Hải Nguyên vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng cô
thoáng thất vọng. Từng khắc, từng khắc trôi qua như từng mũi kim xuyên vào trái
tim Khánh Đan.
“Ting”
Tiếng đồng hồ đém ngược báo thời gian đã hết, tay Khánh Đan nắm tay Hải Nguyên
khẽ run lên:
“Hải
Nguyên, đến lúc tỉnh lại rồi anh!” Khánh Đan dịu dàng nhìn Hải Nguyên.
Mấy ông
bác sỹ bước vào vẻ mặt căng thẳng yêu cầu mọi người ra ngoài. Bà Ngọc Lan thấy
vậy khóc nấc lên, bà Ngọc Vân cũng không kìm được nước mắt mà chạy ra ngoài.
“Thời
gian còn chưa hết mà.” Giọng Khánh Đan bình tĩnh vang lên, cô không hề có ý
định ra ngoài. “Mấy người vào đây làm gì, anh ấy sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh
lại!”
“K