
iệc, mọi người ăn cơm trước, không phải đợi con đâu."
"Có chuyện gì vậy anh?"
Khánh Đan từ trong phòng bếp đi ra hỏi.
"Công trường có chút việc, anh
phải đến ngay."
"Em đi với!" Cô nói.
"Em cũng đi." Phương Linh
nói rồi không đợi sự đồng ý củaanh mà đi ra ngoài cửa.
Ba người
cùng đi ra công trường. Số lượng vật liệu xây dựng trong hóa đơn và với thực tế
không khớp nhau, chất lượng kính được nhà cung cấp chuyển đến cũng không đúng
với yêu cầu nên Hải Nguyên đích thân đến xem xét, trong khi Hải Nguyên đang bàn
bạc với mọi người bên trong thì Khánh Đan và Phương Linh đi loang quanh bên
những tòa nhà đang xây.
Sau khi
giải quyết xong mọi việc, Hải Nguyên đi đến chỗ Khánh Đan và Phương Linh đang
đứng. Đột nhiên Khánh
Đan thấy mình bị Hải Nguyên đẩy mạnh, ngã xuống đất. Cô nghe tiếng rầm rất to
bên tai mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy Hải Nguyên đã nằm
dưới đất, máu từ trên đầu chảy xuống cô vội vàng chạy lại phía anh nằm đỡ anh
lên:
“Em không sao chứ?” Anh hỏi cô.
“Em không sao. Hải Nguyên anh sao
rồi?”
Không thấy Hải Nguyên trả lời cô
hoảng hốt: "Hải Nguyên, sao anh lại đỡ cho em
chứ?" Cô nhìn anh nước mắt đã bắt đầu giàn giụa trên khuôn mặt.
“Ngốc,
anh không sao, đừng có suốt ngày khóc thế được không?” Hải Nguyên mỉm cười yếu
ớt, sắc mặt anh dần trở nên nhợt nhạt.
“Sao anh
cứ khiến em lo lắng như vậy?”
"Anh
đã hứa cả đời này luôn bảo vệ em mà.” Anh nói.
“Nhưng
anh cũng hứa với em sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa.” Cô bật khóc khi nhìn
dòng máu vẫn không ngừng chảy trên trán anh.
“Anh đã
hứa sẽ mang lại cho em hạnh phúc nhưng anh đã không làm được, anh xin lỗi. Có
lẽ đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho em…” Anh nói rồi đưa lòng bàn tay
mình áp lên gò mà thân thuộc của cô.
“Xe cấp
cứu đến ngay bây giờ, anh cố gắng lên, đừng nói linh tinh nữa.”
“Anh sợ
nếu anh không nói ra sẽ không kịp…” Giọng Hải Nguyên càng ngày càng yếu đi.
"Không,
em không cho phép anh có chuyện, anh còn phải thực hiện lời hứa với em
nữa!" Khánh Đan nói, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
"Anh
xin lỗi, anh không thể đi cùng em đến hết cuộc đời nữa rồi..." Hải Nguyên
nói âm thanh càng ngày càng nhỏ đến khi chỉ còn là những cái máy môi và hơi thở
yếu ớt, bàn tay anh cùng từ từ mà buông xuống.
"Không,
Hải Nguyên! Em không cho anh được rời xa em nữa, anh còn nợ em hạnh phúc... Anh
không được chết... Em còn chưa nói với anh em rất yêu anh, em thực ra chưa bao
giờ quên anh cả... Hải Nguyên, tỉnh lại đi anh...!"
Khánh Đan
không ngừng gọi tên anh cho đến khi khản tiếng không thể nói nữa, mắt cô đờ đẫn
nhìn mọi người xung quanh đưa Hải Nguyên lên xe cấp cứu, mọi việc sau đó sảy ra
như thế nào cô cũng không rõ. Khi tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường bệnh, đang
được truyền nước biển, ngồi bên cạnh giường là Nhật Lệ. Khánh Đan nhớ lại những
việc xảy ra lúc chiều liền ngồi bật dậy hỏi:
"Anh
ấy đâu rồi?"
"Hải
Nguyên đang trong phòng phẫu thuật, cậu đừng quá lo lắng." Nhật Lệ trấn an
cô
"Cậu
nghỉ ngơi đi, đợi Hải Nguyên tỉnh lại thì hãy sang thăm, Hải Nguyên cũng không
muốn thấy bộ dang yếu đuối của cậu bây giờ đâu."
"Không,
mình muốn ở bên cạnh anh ấy, muốn người đầu tiên anh ấy nhìn thấy khi tỉnh lại
sẽ là mình."
Khánh Đan nói rồi giật ống truyền nước ra khỏi
tay và đi ra khỏi phòng bệnh, Nhật Lệ thấy vậy cũng đành bất lực đi theo cô.
Trước phòng phẫu thuật ông Văn Thịnh và Hải Minh đang đứng đợi còn bà Ngọc Lan
thì đang ngồi trên băng ghế, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Sao
con không ở trong giường bệnh mà chạy ra đây làm gì?"
"Con
không sao ạ, con muốn ở đây đợi anh ấy."
"Cậu
ấy sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng!" Hải Minh trấn an cô.
"Ừ,
Hải Nguyên sẽ không sao đâu." Ông Văn Thịnh nói, sắc mặt ông cũng căng
thẳng vô cùng.
Mấy tiếng
sau đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sỹ bước ra ngoài, mọi người thấy ông
liền vây lấy ông hỏi han.
"Bệnh
nhẫn tạm thời qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng do trấn thương ở đầu khá nặng nên
phải tiếp tục theo dõi. Trong vòng bốn mươi tám tiếng mà chưa tỉnh lại thì có
khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, gia đình nên chuẩn bị tâm lí, có thể tử
vong, cũng có thể là sống thực vật."
Bà Ngọc
Lan nghe xong liền khuỵu xuống và ngất đi còn Khánh Đan vẫn đứng ngây một chỗ
ánh mắt vô hồn. Mọi người đưa bà Lan đi cấp cứu đến lúc quay lại vẫn thấy Khánh
Đan đứng đó:
"Khánh
Đan, cậu đừng quá đau lòng, Hải Nguyên sẽ không sao đâu." Nhật Lệ nhìn
Khánh Đan mà trong lòng cũng cảm thấy xót xa, cô ôm lấy Khánh Đan an ủi.
"Cậu
ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Hải Minh nói.
"Anh
ấy sẽ tỉnh lại, anh ấy sẽ không bỏ rơi tớ phải không?" Khánh Đan lẩm nhẩm.
"Ừ,
Hải Nguyên làm sao có thể yên tâm bỏ cậu lại một mình được chứ, chú ấy mà làm
cậu đau lòng, người đầu tiên không tha cho chú ấy là tớ."
"Cậu
về nghỉ ngơi, ngày mai hãy đến bệnh viện, ở đây đã có tớ và anh Minh rồi."
Nhật Lệ nhìn Khánh Đan ngồi ngây bên cạnh Hải Nguyên không ngăn được nước mắt
thương xót.
"Không,
tớ sẽ ở đây đến khi nào anh ấy tỉnh lại." Khánh Đan