
"Cũng là người Đài Loan giống mẹ!"
Hai cô bé nhớ đến mẹ, trên mặt hiện lên vẻ tưởng niệm, nhìn thấy Tiểu An, khiến hai cô càng quyết tâm: Nhất định phải đem Tiểu An về nhà!
"Chị Tiểu An, bọn em dẫn chị về nhà nhé!"
Ban đầu Tiểu An còn có vẻ mặt không biết phải làm sao nhưng vừa nghe thấy về nhà thì vẻ mặt liền mang theo nét cười, cô dùng sức gật đầu.
Tuyệt quá! Có người muốn giúp cô, cô có thể về nhà.
Nếu như cô về nhà, Nghị Nghị sẽ vui, sẽ không tức giận nữa! Nếu như…
Được rồi! Nếu như Nghị Nghị vui vẻ, vậy cô cũng vui vẻ, cô sẽ không lén chạy đến đây tìm Nghị Nghị nữa, sẽ không để Nghị Nghị mất hứng.
Nghị Nghị...
Hai cô bé, một thì nắm tay phải một thì nắm tay trái của cô, giống như đang bắt cóc cô, một cô bé cấm lấy hộ chiếu của Tiểu An, bé còn lại thì cầm hành lý cho cô, quả thực rất giống như là sợ Tiểu An chạy mất.
Tiểu An cười rất rất vui vẻ, cô vừa quen được... hai người bạn nhỏ đáng yêu.
Trên thực tế, cô không biết mình đã đụng phải hai tiểu quỷ nghịch ngợm, cứ như vậy bị hai bé trộm về nhà, cũng giống như năm đó, lần đầu tiên mất tích là Bùi Tử Nghị dẫn cô về nhà anh.
Chẳng qua là lần này, nhà của hai cô bé kia cũng không phải nằm bên cạnh nhà cô, cách một con hẻm, càng không phải cùng một thành phố, mà xa ngàn dặm.
Đi tới quầy bán vé, Sarah vô cùng thuần thục nói với nhân viên phục vụ... Mỗi năm bé đều dắt theo em gái đến Mĩ thăm ông bà nội, sau đó lại dắt em gái về nhà, nên đã sớm quen với chuyện này.
Dù sao cũng có cha trả tiền, không có gì đáng lo cả.
"First Class, three Seats, flight to Milan, Charge this Credit Card, thanks."
(Ba chỗ tại khoang hạng nhất, chuyến bay đến Milan, quét thẻ này, cám ơn.)
Tiểu An vẫn cười, không hề biết chuyến bay này không thể về nhà, thậm chí còn đi xa hơn. "Cảm ơn..."
"Không có gì!"
Về nhà!
Nghị Nghị... Hẹn gặp lại...
Phải vui vẻ đó!
Không nên lại tức giận, không cần lại tức giận với Tiểu An, Tiểu An sẽ ngoan ngoãn.
Nhất định phải vui vẻ đó... Kỷ Xảo An được hai cô bé "giúp đỡ" rời khỏi Mĩ, chẳng qua là chuyến bay mà cô ngồi phải bay hướng Tây mới về được nhà, nhưng bây giờ nó lại bay hướng Đông, vượt qua Đại Tây Dương đến Italy.
Đây chính là hành trình "chim lạc hướng", Tiểu An không hề biết mình đi đâu. Cho đến khi trải qua mười mấy giờ bay, cô luôn cho rằng mình đang về nhà, chờ chút nữa là có thể thấy baba thấy mẹ....
Đột nhiên Sarah và Shirley hơi áy náy, cô gái trước mắt có hơi ngốc, đã vậy còn tin tưởng hai đứa con nít là hai bé, cái gì cũng không hỏi mà cứ đi theo hai bé, miệng thì không ngừng cám ơn, nhưng hai bé lại không có ý tốt...
Khi máy bay hạ cánh, hai đứa con nít kèm hai bên một người lớn, qua cửa nhập cảnh, không biết tại sao, hai bé lại có thể nhanh chóng thông qua kiểm tra, không bị hỏi nhiều, thậm chí nhân viên sân bay còn biết hai bé.
"Sarah, Shirley, lần này lại chỉ có hai em đi Mĩ sao?"
"Đúng vậy! Cha em bận công việc, tự bọn em cũng có thể đi."
Ra khỏi sân bay, cô bé rất hào phóng nắm theo "Chiến lợi phẩm" được mang từ Mĩ về, lên xe trực tiếp về nhà.
Mặt trời ở Milan hơi chói mắt, nhưng vẫn mang lại cảm giác thoải mái.
Tiểu An hết nhìn trái lại nhìn phải, rồi chu môi, kỳ quái! Đây là đường về nhà sao? Sao lại lạ vậy?
Khi xe dừng lại trước một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, Kỷ Xảo An trừng lớn mắt nhìn khu nhà cấp cao, đây là ngôi nhà theo phong cách Châu Âu xa hoa, người ở trong ngôi nhà như vậy chắc chắn cũng không phải là người bình thường.
Vào nhà, Tiểu An mới phát hiện có gì đó không đúng... đây không phải nhà cô, nơi này không có ba ba và mẹ... Tại sao có thể như vậy? "Nơi này không phải nhà của Tiểu An..."
Hai cô bé nhìn Tiểu An đang bĩu môi, đang muốn giải thích, đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước từ trong nhà ra.
"Con gái, các con đã về rồi... Ai vậy?" Người đàn ông dùng tiếng Ý nói với hai bé.
"Cha, đây là... Chúng con nhặt được ở sân bay nước Mĩ."
"Nhặt được? Một người, các con nhặt người về đây?" Nhìn cô bé kia có gương mặt của người phương Đông, người đàn ông liền dùng tiếng Trung nói, "Cô bé, con họ gì vậy?"
Sarah vội vàng kéo cha mình, "Cha, không cần hỏi nữa! Chị ấy... cái này..." Lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình, người đàn ông lập tức hiểu.
"Xin lỗi! Kia... Chú tên là Bertini, hai đứa bé này là con chú."
Tiểu An cười cười, "Xin chào..."
"Wow! Cô bé thật đáng yêu..." Theo trực giác mà khen ngợi, thì miệng cũng nói ra bằng tiếng Ý.
Shirley cười, "Em biết nhất định cha sẽ thích mà, bằng không giữ chị ấy lại làm mẹ bọn mình cũng rất tốt." Dù sao lần đầu khi thấy Tiểu An bé đã thích chị gái này.
Đối mặt với hai đứa con quá thông minh, người đàn ông chỉ biết cười khổ, "Nói hưu nói vượn cái gì đó! Tùy tiện mang một cô gái về, các con thật biết cách gây phiền toái cho cha mà."
"Cha! Ai bảo cha mỗi ngày chỉ biết mỗi công việc, là con gái đang hiếu thuận với cha đó nha!"
Tiểu An nhìn họ nói tiếng mà cô không hiểu, cảm thấy rất lúng túng, cô không biết nên làm gì? Lúc này mới thật sự biết được mình đi nhầm, căn bản mình không có về nhà.
Làm sao bây giờ... Đột nhiên Tiểu An nói, "Nơi