
ắn dịu dàng tinh tế, "Anh vẫn luôn hy vọng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau."
Cô nuốt nước miếng, miễn cưỡng nở ra nụ cười tươi tắn.
Nhưng bên trong nụ cười của cô lại ẩn sâu sự chua xót, "Hy vọng anh sẽ sớm gặp một cô gái khiến anh yêu thích."
"Trái tim của anh sớm đã thuộc về một người, hôm nay anh là người không có
trái tim, muốn tìm trái tim đó về, dễ dàng vậy sao." Giọng nói của hắn
trầm thấp, ẩn giấu sự đau đớn.
Tâm Dao nhìn hắn, nước mắt viền quanh trong khóe mắt đã lâu, rốt cuộc lăn xuống gò má.
"Thật xin lỗi, Tâm Dao." Hắn nắm chặt tay cô, "Không nên nói với em những câu này."
Tâm Dao thử rút tay của mình về, nhưng Mộ Văn vẫn nắm chặt không buông.
Ánh mắt của hắn quan sát cô thật chăm chú, hai người trầm mặc nhìn nhau, thật lâu, hắn mới buông tay ra, bất chợt nở nụ cười.
"Em còn nhớ không?" Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Nhớ cái gì?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Còn nhớ rõ trong vườn Mai ở Vũ Hiên, lần đầu tiên anh vẽ tranh về em?" Hắn
tha thiết nhìn cô nói: "Ngày đó, sau khi cơn mưa đã qua, bầu trời trở
nên trong suốt, ánh mặt trời xuyên khe hở của các nhánh cây, nhuộm tóc
em sáng lấp lánh, em giang hai cánh tay, hơi ngửa đầu, toàn thân đẹp như một bức tranh, anh vội vàng phác họa hình ảnh đó, em còn nhớ không?"
"Em nhớ." Cô nói nho nhỏ: "Em mãi mãi nhớ."
"Sau đó, anh đã đem tô màu trở thành một tác phẩm hoàn chỉnh." Hắn cười nói: "Vì anh không có ý định biến nó trở thành hàng hóa, nên chỉ lưu giữ
tạm thời trong ‘Nghệ linh’, trong thời gian anh đi Pháp, Tiểu Lâm vẫn
giúp anh bảo quản. Anh nói với em điều này, là bởi vì anh muốn tặng bức
tranh đó cho em, hy vọng em đừng từ chối."
Tâm Dao trong phút chốc trở nên ngây dại!
Thì ra là bức tranh đó không phải để bán!
Thì ra anh ấy vẫn không biết bức họa đã không còn ở ‘Nghệ Linh’!
Đúng rồi! Anh ấy mới vừa trở về nước, có thể còn chưa gặp Tiểu Lâm.
Nhưng. . . . . . Nếu là hàng không bán, vì sao Tiểu Lâm lại lén lút đưa bức
tranh cho cô? Cô nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu có chút hiểu.
Mộ Văn mở to đôi mắt đen, thâm sâu nhìn thẳng vào cô."Sao thế? Em từ chối sao?"
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, hốt hoảng nói: "Không có! Cám. . . . . . Cám ơn anh."
"Được rồi." Hắn nở nụ cười hớn hở, "Như vậy, bây giờ anh liền lái xe đến
‘Nghệ Linh’, mang tranh tới đây, ước chừng khoảng 20', em ở đây chờ
anh!"
Dứt lời, hắn đứng lên, quay đầu nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt cô chuyển thành tái nhợt, đưa mắt nhìn Mộ Văn biến mất ở cửa ra
vào, một hồi lâu, mới máy móc đứng lên, cầm túi xách, dáng đi loạng
choạng, ý thức bềnh bồng rời khỏi nhà hàng thức ăn nhanh. Hà Mộ văn lái xe, chạy thẳng tới ‘Nghệ Linh’.
Tiến vào ‘Nghệ Linh’, Tiểu Lâm đang bận rộn vì chuẩn bị triển lãm tranh.
Tiểu Lâm có vẻ ưu ái đặc biệt đối với Mộ Văn, đối với việc triển lãm tranh
lần này, sự tin tưởng và hăng hái của anh ta dường như cao hơn hẳn so
với bất cứ ai khác, anh ta hết chạy ra lại chạy vào tiếp đón các phóng
viên, thu xếp tất cả mọi việc, giống như triển lãm tranh của chính anh
ta.
Mặc dù bận rộn với việc bố trí, sắp xếp nhưng khi nhìn thấy Mộ Văn, Tiểu Lâm lập tức vui vẻ tiến đến đón tiếp.
"Hàaa...! Cuối cùng cậu cũng đến rồi! Có mấy vấn đề chi tiết, đang chờ cậu tới giải quyết."
"Việc chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh, cậu vô cùng quen thuộc, tôi hoàn toàn tin tưởng phương thức xử lý của cậu."
"Không!" Tiểu Lâm nghiêm túc nói: "Có mấy bức tranh nên treo ở đâu, bắt buộc
phải do chủ nhân cung cấp ý kiến. Một phần bên trong đã bố trí ổn thỏa
rồi, cậu chỉ cần nhìn một chút xem có chỗ nào cần sửa đổi, có bức tranh
nào treo quá cao hoặc quá thấp không."
Hai người sóng vai đi về
phía đại sảnh, Tiểu Lâm bật lên từng ngọn đèn pha, hành lang lập tức
hiện lên một bầu không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng.
Mộ Văn nhìn một vài bức tranh của mình vẽ treo trên tường, đột nhiên có loại cảm giác không chân thực.
"Nhìn xuống tác phẩm của mình dưới ánh đèn, khiến tôi không có lòng tin vào
triển lãm tranh." Mộ Văn thẳng thắn nói ra cảm giác trong lòng.
"Không, cậu sai rồi." Tiểu Lâm lắc đầu một cái, "Hai ngày nay tôi sửa sang lại
những bức tranh của cậu, phát giác trải qua mấy năm học hành, những bức tranh của cậu lại tăng thêm cảm giác mới mẻ, bất luận về hình thức, sắc thái, hay đường nét cũng giàu sự thay đổi, cái khó chính là, những bức
tranh của cậu vẽ hòa nhập vào với thơ ca và âm nhạc, tinh thần tác phẩm
hội họa này, rất hiếm thấy ở trong nước! Hiểu được phong cách của mình,
cậu sẽ trở thành một họa sĩ kiệt xuất."
"Ha ha ha. . . . . ." Hà
Mộ Văn nở nụ cười, cười đến vui vẻ, cười đến thoải mái, "Tôi phát giác
cậu thật sự rất có tài ăn nói để khích lệ người khác, Tiểu Lâm, cậu là
người thật sự hiểu rõ những bức tranh của tôi, tôi vô cùng muốn thảo
luận với cậu một lần, nhưng hôm nay có chút việc không thể ở lâu, hôm
nay tôi tới đây là muốn lấy lại bức tranh tôi đã gửi cậu trước khi ra
nước ngoài, bức tranh đó đang ở trong phòng lưu trữ sao?" Mộ Văn nói
xong, liền đi về phía phòng lưu trữ, "Tự tôi đi tìm, cậu cứ làm việc của cậu đi."
"Chờ một chút!" Tiểu Lâm gọi