
́ng ghét của Vạn
Sinh rồi lẩm bẩm…
- Hồi đó ta điên mới đi mê loại người đó!
Nàng chỉ cần
nghĩ đến mình từng một thời chỉ có Vạn Sinh không còn biết thứ gì
trên đời thì cũng tự muốn đi khắc bản vàng khắc nổi hai chữ “đại ngốc”thật hoàng tráng để
về tự treo đầu giường rồi. Thấy nàng biểu tình như thế, Hiên Phi
nhảy vào nói bâng quơ một câu…
- Phải rồi… ngươi có phải là loại nữ nhi
có mắt có mũi để trên mặt đâu. Nếu không nhìn lầm nam nhân từ heo ra
khỉ thì cũng là từ khỉ ra heo mà thôi!
Cái giọng mỉa
mai nàng như thế chỉ có thể xuất phảt từ cái miệng thối của Long
Hiên Phi ra thôi. Mắt nàng trừng lên, bộ dạng hung hăng không đoan chính
lập tức phất áo giơ chân đá hắn mấy cước. Hiên Phi cũng như bản năng,
né ngay nàng rồi vui vẻ quất đầu nàng thật tàn bạo.
Hai đứa đánh
nhau, la lối hăng say khiến cha hai đứa rút khăn rơi lệ mừng. Cứ xung
đột đánh nhau thế nào cũng tốt, miễn cả hai đừng yêu thích nhau rồi
ép hai ông ấy thành sui gia là được.
Tuy nhiên lần
này lại có bóng người từ sau đến. Dáng người nho nhã, thần thái
bất phàm, long lanh sáng chói, người mà xuất hiện dù có là nhà xí
hay gì đi chăng nữa thì không gian cũng sẽ trở nên cao quý, rạng ngời.
Và dĩ nhiên, đây là gã nam nhân Hiên Phi đem lòng ghét nhất.
Lệ Nhan cũng
thôi đánh Hiên Phi nữa để lúng túng nhìn Chí Bình cười bước đến gần
nàng…
- Lệ Nhan cô nương!
- Nhan công tử!
- Ta thật rất mong gặp lại cô nương. Hôm
nay thỏa lòng mãn nguyện có lẽ trong lòng ta sẽ thấy vui vẻ hơn.
Má Lệ Nhan mau
chóng đỏ nhẹ vì lời nói ngọt ngào êm tai như kẹo mật. Chỉ có Hiên
Phi đứng sau cũng nghe thấy chỉ biết hận mình không thể trào ngay
nước bọt để tự chết đuối ngay cho rồi. Chứng kiến cảnh nam nhân khác
rõ ràng đang muốn mê hoặc nàng, lòng hắn chua xót lắm nhưng không có
cái quyền gì nhảy vào phá đám cả.
Chí Bình sau
khi nhìn ngắm Lệ Nhan đủ rồi mới ngẩn lên mỉm cười chào nhẹ Hiên
Phi. Thế nhưng Hiên Phi chỉ “hừ” một tiếng rồi quay mông bỏ đi một
mạch không chút lễ độ. Lệ Nhan cũng nhìn theo nhưng Chí Bình đã sớm
hỏi tiếp làm nàng không thể nhìn thêm hắn được. Lòng nàng chỉ thấy
Hiên Phi thật là trẻ con.
———————–
Cuộc thi đệ
nhất tiêu cục góp phần tạo nên uy danh cho các tiêu cục. Cửu Nhật tiêu
cục nhà nàng có tiếng cũng là vì nằm trong ba tiêu cục đứng đầu
cuộc thi này. Vì thế nhìn cha buồn bực than thở với mấy huynh gia
nhân trong đội, nàng cũng rầu rĩ theo…
- Vạn Sinh thì theo Thanh Vân tiêu cục, xem
chúng ta thất thế nhất. Các tiêu cục mới mấy năm gần đây cũng rất
mạnh!
Mạch Kiểm dĩ
nhiên không bao giờ xem thường Long Bách Phi, nay lại thêm một Long Hiên
Phi lại càng khó tranh đua. Vạn Sinh tuy tâm không tốt nhưng cũng quen
việc bảo tiêu nhờ công bao năm Mạch Kiểm đào tạo. Kể ra đứng dưới
tình hình này, Mạch Kiểm không lo cũng lạ.
Lệ Nhan thấy
vậy cũng khó chịu trong lòng, vội vã ôm lấy cánh tay cha và nói lí
nhí mang chút thiểu não…
- Nếu con là con trai, giỏi giang hơn một
chút thì cha cũng đỡ cực rồi!
Nàng bình
thường cha dạy không thèm nghe nhưng hoàn toàn rõ sự vô dụng của mình
có miễn cưỡng cũng không khá hơn. Nay thấy cha khổ tâm lại tự nhận
biết lỗi do mình.
Mạch Kiểm nhìn
con gái mình cũng biết mi cong ũ rũ, không những ông ấy không cảm
động mà lại xanh mặt, giọng run rẩy hỏi ngay…
- Con ăn nhầm đồ khó tiêu hay sao mà lại có
thể nói chuyện ngọt như thế chứ Nhan nhi?
Thu Nguyệt hay
Dĩ Hồng còn có thể chứ Lệ Nhan thì nói ra được những lời như vậy
khiến Mạch Kiểm sốc lắm nha. Nàng vì cha biểu hiện như thế, mặt
liền co quắp, môi mím lại trả lời…
- Con thật lòng mà cha cứ trêu ghẹo nhi
nữ! Con giận cha luôn!
- Haha… con cha cha biết! Con cứ là Lệ Nhan
không ra bộ dạng nữ nhi đoan trang thì cha cũng hiểu con không phải
phường đại nghịch bất đạo mà con gái cưng!?
Lệ Nhan thật
tức quá thể hận không thể cắn ông cha đáng ghét của mình một cái
rõ to. Xem ra Mạch Kiểm đem con gái ra làm trò cười thì tâm trạng
cũng ổn hơn rồi. Dù sao cha nàng là người tài giỏi nhất trong mắt
nàng nên ngày mai bắt đầu thi sẽ ổn cả thôi.
Lệ Nhan bước
khỏi lều để cha hướng dẫn các huynh gia nhân chuẩn bị xe ngựa cho
vòng thi đầu ngày mai. Nàng ngước mắt nhìn trên bãi đất lớn có đầy
các ngọn đèn thưa cùng lều tạm của các tiêu cục dự thi. Không khí
mát lạnh đầu thu, cảm giác gợi chút bình yên khiến nàng suy nghĩ
mông lung về Hiên Phi.
Ban chiều khi
Chí Bình đến, hắn bỏ