Duck hunt
Yêu Cậu Bạn Thân

Yêu Cậu Bạn Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324440

Bình chọn: 7.5.00/10/444 lượt.

, điện thoại của Nhật Minh kêu, cậu lại đưa thuốc và bông cho cô bán thuốc:

- Vậy nhờ bạn.

-Rất sẵn lòng!

Quỳnh Lam tức lắm, không phải vừa nghe cô nói với cô ta chứ? Có điện thoại

thì cũng phải tắt đi, hiểu không? Nhật Minh, cậu cứ chờ đấy! Còn người

này nữa, sẵn lòng cái gì chứ? Ai cho cô ta động vào chân Quỳnh Lam?

Giật lấy cái bông trên tay cô ta, Quỳnh Lam bĩu môi:

-Tất nhiên tớ cũng tự biết, cảm ơn đã sẵn lòng!

-Cô sao lại ghét tôi vậy? Cùng là người xa quê với nhau phải hiểu nhau chứ?

-Tớ cần hiểu sao?

Vừa nói, vừa làm, Quỳnh Lam thổi thổi chỗ đau rồi rửa bằng thuốc, khá xót.

-Tuỳ!

Cô bán hàng bỏ lại một câu rồi vào trong nhà, gì chứ, tưởng làm gì chứ? Không tuỳ chẳng lẽ đánh con người ta, vô duyên!

Một lúc sau, Nhật Minh đi vào, nhìn Quỳnh Lam lắc đầu, rồi tiếp tục lau nốt vết thương. Sau khi băng xong cả của Quỳnh Lam và cả của mình, Nhật

Minh dẫn Quỳnh Lam ra khỏi hiệu thuốc.

Nhưng, cô hơi ngạc nhiên, Nhật Minh trả tiền từ bao giờ nhỉ?

-Cậu định ăn trộm của người ta sao?

Ngồi trên lưng Nhật Minh, Quỳnh Lam thì thầm vào tai như sợ ai nghe thấy!

-Cậu tưởng tớ tự dưng mất hơi đi nói chuyện với cô ta à? -Nhật Minh nháy mắt cười ma mãnh.

-Tớ quên ví tiền trên xe rồi!

Quỳnh Lam nghe xong, cười nắc nẻ, Nhật Minh của cô thật thông minh! Nhưng mà Nhật Minh là của cô từ bao giờ thế?

À mà thôi, của cô từ lâu rồi, hàng này là cấm đụng đấy, haha!

-Nhật Minh của tớ thông minh thật!

Khí trời se lạnh của những ngày đầu thu, lá không xanh mà cũng chẳng vàng mà là sự kết hợp hài hoà giữa hai màu.

Bầu trời thu khá đẹp, thời tiết mừa thu cũng là mùa đẹp nhất trong năm. Nhưng nói thật, Quỳnh Lam lại ghét mùa thu vô điều kiện.

Nằm than ngắn thở dài với hàng đủ lý do để ngủ, đắp chăn rồi lại chùm chăn, hôm qua, cô bị Nhật Minh bắt cóc. Cậu ấy giải thích với mẹ cô với cái

lý do rất gây cười:

-Quỳnh Lam bị đau chân không về được. Trong khi đau chân thì có liên quan gì ở đây? Ngồi ô tô mà cũng cần chân khoẻ sao?

Nhưng mà mẹ cô cũng đồng ý, với cái lý do là:- Ừ, để nó nghỉ ngơi, không đi bệnh viện thì khổ!

Xước chân-không về nhà-đi bệnh viện!

Ba thứ đó, hoàn toàn không liên quan tới nhau!

Quỳnh Lam thừa biết mẹ cô quý Nhật Minh thế nào, đến cô còn có chút bực mình!

-Nhật Minh, cậu lắm chuyện thế?

Gắt lên, cứ 5 phút lại bị gọi dậy một lần. Còn những một tháng nữa mới vào

học chính thức, dù sao đi nữa thì cũng phải để cô nghỉ tự do chứ?

-Con thỏ rùa này, cậu có dậy không?

-Trời thay đổi thời tiết, ra ngoài dễ bị cảm! -Dứt lời, Quỳnh Lam chùm luôn

chăn vào mặt, bực mình, mới có 2 giờ chiều mà cứ có người nheo nhéo bên

tai!

Chẳng muốn gọi nữa, thôi, xem phim để mai vậy, mai Nhật Minh sẽ bắt họ chiếu lại!

Vậy là Nhật Minh cũng chui vào chăn, nằm ôm Quỳnh Lam như con gấu ngủ tới tối, phải công nhận một điều, Quỳnh Lam ngủ ghê thật!

Trong nhà cũng chỉ có hai người, ngôi nhà này là ở dưới ngoại ô, cách khá xa

với thành phố, cuối tuần, lại có một người đến dọn dẹp, lau chùi, thức

ăn thì không cần, bởi vì nếu ở lại đây thì hai người cũng chỉ ở một

ngày, mà nếu có đói thì đi xe đạp một đoạn là có ngay mà, khỏi lo!

Đập đập tay lên người Nhật Minh, Quỳnh Lam ngáp nhắn ngáp dài, sao gối ôm nhà cậu ấy lại ấm thế?

Vì sức đập dồn vào tay khá mạnh, đã làm Nhật Minh dậy, haiz… Cứ thế này

khi nào lấy Quỳnh Lam cậu ngày nào cũng chịu đòn mơ của Quỳnh Lam. Tự

nhiên thấy thương mình vô cùng!

Chấp nhận, biết làm sao khi cô nhóc này nằm cùng chứ?

Đột nhiên, chuông điênh thoại kêu, là của Quỳnh Lam, nhấc máy nghe, Nhật Minh còn chưa kịp nhìn số:

-Alo

-Nhật Minh à, con đưa Quỳnh Lam về ngay nhé, nhà cô phải về nước gấp, bà nội sắp qua đời rồi!

Giọng nói của mẹ Ly hơi gấp gáp, mẹ Ly có vẻ đang rất lo lắng!

-Vâng, vâng con về ngay!

Cúp máy, Nhật Minh nhanh chóng gọi Quỳnh Lam dậy, dù có thể là một nhiệm vụ khó!

Khá nhanh, chỉ hơn một tiếng sau, chiếc xe thể thao đã phanh kít lại trước ngôi nhà kiểu Tây nhỏ, người lái xe còn chưa đủ tuổi!

Chạy vội vào nhà, Nhật Minh thì đang rất lo lắng, nhưng Quỳnh Lam tới giờ

vẫn chẳng biết chuyện gì, bị Nhật Minh gọi dậy, chỉ kịp đánh răng, quần

áo còn chưa thay, lên xe ô tô buồn ngủ quá cũng ngủ luôn, chẳng nói được câu nào.

-Cô, cô đã đặt vé chưa?

-Cô đặt vé rồi, nhưng phải đợi 3 tiếng nữa, còn gọi bảo họ làm nhanh nhanh được không? Bà đang gấp lắm rồi!

Mẹ Ly rất quý mẹ chồng, tình cảm khá đặc biệt!

-Vâng, con cũng muốn về!

Chạy ra cửa gọi điện, chi hai phút sau, Nhật Minh đã gọi cả mẹ Ly và cả Quỳnh Lam ra xe rồi. Chú Quân đã về trước từ hôm qua!

Ra sân bay, làm thủ tục xong, chẳng ai cầm theo hành lý gì, mẹ ly cũng chỉ cầm túi xách giấy tờ, chìa khoá nhà, tiền…

Thật sự là lên máy bay Quỳnh Lam vẫn còn chưa biết chuyện gì, dù muốn hỏi

nhưng cứ thấy mẹ khóc. Còn Nhật Minh thì vào làm giấy tờ trước, hơi ngạc nhiên, Nhật Minh đã bao giờ đi máy bay kiểu này đâu? Nhà cậu ấy chẳng

phải có máy bay riêng sao?

Máy bay cất cánh, chỗ ngồi cạnh của sổ chỉ có 2 ghế, thế nên để mẹ Ly ngồi một mình bên trên, bên dưới là

Quỳnh Lam và Nhật Minh, giờ thì Quỳnh La