
căn bản không vào xưởng, chuyện lớn nhỏ anh đều tạm thời giao cho Hà Mỹ Linh giải quyết.
Tối nay anh mới về tới đây, vốn là muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng tâm niệm vừa động, quyết định đi vào xem một chút, kết quả không ngờ thấy một đám nhân viên vẫn còn ở dây chuyền sản xuất bắt đầu làm việc như vậy, trong đó liền bao gồm Xảo Ninh.
Tất cả mọi người nín thở, chỉ có trên mặt Xảo Ninh lộ ra nụ cười vui vẻ, thẳng tắp nhìn anh.
Trong lòng cô nghĩ, gần đây cũng không nhìn thấy anh, thật ra thì anh đại khái cũng là rất vất vả đến mức bôn ba khắp nơi đi!
"Chào quản đốc!"
Quý Thạch Khiêm bất đắc dĩ sờ sờ đầu của cô, động tác rất là thân mật, "Anh nói rồi, gọi tên của anh là được rồi."
"Ồ!"
Những động tác này xem ở trong mắt tất cả mọi người cũng tràn đầy hứng thú, nơi này cũng rất nhiều người biết Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh có quan hệ, chỉ là giữa hai người này làm như quan hệ không nhỏ nha!
Quý Thạch Khiêm nhìn nhìn cô, lại nhìn bốn phía một chút, "Mọi người mới vừa đang nói cái gì, việc gì có thể hay không?"
Uông Xảo Ninh đối mặt với anh, trong lòng một chút ngăn cách cũng không có, nhưng những người khác không nghĩ như vậy. Thạch Khiêm mặc dù dễ chung đụng, nhưng anh dù sao cũng là quản đốc, mới vừa rồi bọn họ nói những lời đó có thích hợp ở trước mặt anh nói hay không, nói có thể sinh ra tác dụng phụ hay không, ai cũng không dám bảo đảm.
Nhưng Xảo Ninh không suy nghĩ nhiều, giống như trước đây đang nói chuyện phiếm với anh, đầu tiên là nặng nề thở dài một cái, sau đó liền đem tất cả các loại lời đồn đãi gần đây nói liên tục ——"Gần đây thời gian làm việc vủa chúng em cũng bị kéo dài, trước kia là từ sáu giờ sáng đến một giờ chiều, ca đêm từ một giờ đến tám giờ, sau tám giờ thì là làm thêm giờ: hiện tại mỗi ca thời gian cũng kéo dài hai tiếng, đổi thành từ năm giờ đến hai giờ, hai giờ đến mười một giờ."
Quý Thạch Khiêm nghe, chân mày cũng nhíu lại, người phía sau mặc dù cảm ơn Uông Xảo Ninh nói chuyện này ra ngoài, nhưng cũng lo lắng không thôi, dù sao Quý Thạch Khiêm chính là quản đốc, bọn họ lo lắng việc kéo dài thời gian làm việc này, có thể chính là chủ ý của anh hay không.
"Đây căn bản là muốn hủy bỏ thời gian làm thêm giờ, bởi vì thời gian làm thêm giờ còn phải trả tiền làm thêm giờ, chỉ cần kéo dài giờ làm việc cũng không cần trả rồi."
". . . . . ."
Uông Xảo Ninh trong tay tiếp tục công việc , trong miệng cũng không dừng nói xong; Quý Thạch Khiêm vẫn lại là an tĩnh nghe, không nói một câu, cũng khó mà phán đoán trên mặt anh có vẻ mặt gì.
"Cứ như vậy, ca sáng phải giảm bớt thời gian ngủ, đến làm trước thời gian; người của ca đêm thì phải tan việc muộn, kéo dài đến mười một giờ, thành thật mà nói, như vậy tất cả mọi người đều mệt mỏi."
Phía sau có người vội vàng lên tiếng: "Xảo Ninh. . . . . ."
Bọn họ muốn nhắc nhở cô, dù là đối mặt vẫn là Quý Thạch Khiêm kính yêu trong mắt nhân viên, cũng không nên nói nhiều như vậy, ai biết anh sẽ không lập tức trở mặt.
Nhưng mà đối với Uông Xảo Ninh mà nói, rất lâu cô không tự chủ quên anh là một chủ quản, đây không có nghĩa là cô sẽ làm bộ làm tịch, chỉ là trong lòng cô, thời gian bọn họ cùng nhau trải qua quá nhiều, có được quá nhiều hồi ức, cô rất khó đơn thuần đem anh chỉ coi là chủ quản, trước kia cô sẽ phun nước đắng về phía anh, hiện tại tự nhiên cũng sẽ như thế.
Uông Xảo Ninh không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói xong, "Quan trọng nhất là, thời gian làm việc của mọi người tăng lên, thu vào lại giảm bớt. Trước kia người muốn nhiều kiếm tiền một chút, có thể ở lại làm thêm giờ: hiện tại ở lại làm thêm giờ, biến thành là thuộc bổn phận thời gian làm việc, không ở lại còn phải trừ tiền lương."
Càng nói sắc mặt của Quý Thạch Khiêm càng chìm, vô cùng nặng nề.
Người phía sau rất hồi hộp, rốt cuộc lớn tiếng lên tiếng nhắc nhở, "Xảo Ninh."
Uông Xảo Ninh quay đầu lại, mặt không hiểu, lại nhìn Quý Thạch Khiêm một chút, nhìn anh mặt trầm mặc không nói, cô biết anh đang trầm tư, đang suy tư cô nói."Thạch Khiêm, chúng em rất yếu thế, vì công việc, điều kiện như thế nào đi nữa cũng phải tiếp nhận, nhưng mà như vậy thật mệt chết đi, cũng rất không công bằng."
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, trong lòng mặc dù bị lời nói của cô làm cho hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy cô thao thao bất tuyệt nói xong như vậy, thế nhưng cũng có ~ loại kích động muốn mỉm cười.
Lại sờ sờ đầu của cô, những đồng nghiệp phía sau kia muốn ngăn lại hành động của cô, anh đều nhìn ở trong mắt, nói thật, ngay cả anh đều cảm thấy người phụ nữ này trái tim rất không khúc mắc, nhưng mà đối với anh, anh đã nói, anh đối với cô không chỉ là chủ quản, cô có thể không cần đề phòng đối với anh.
"Xảo Ninh, đồng nghiệp lo lắng em cũng thấy đấy, về sau những lời này nhớ rõ ở trước mặt anh nói là được rồi, biết không?"
"Em hiểu biết rõ!" Cũng chỉ có ở trước mặt anh, cô mới dám.
Anh cười cười với cô, cô cũng nở nụ cười. Thành thật mà nói, nhìn thấy anh, tất cả mỏi mệt của cô đều biến mất, thật kỳ quái đó. . . . . .
Nhìn anh nói với những người khác, "Đối với chuyện này, tôi rất xấu hổ, tôi phải nói thật, t
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp