
t.
Chậm rãi kéo ống tay áo lên, hắn gắt gao nhìn nàng lộ ra cổ tay trắng muốt
như ngọc, nàng nhíu mi, người này ánh mắt thật quá trắng trợn đi, tay nàng xem
tốt như vậy sao? Nhịn không được buông tay áo xuống, người nọ thấy thế lại bước
tới lập tức đem tay áo nàng kéo cao lên, lộ ra cánh tay phấn nộn.
“Cô nương…. Ngươi làm gì vậy.” Y mã cùng Tiểu Đức đồng thời lên tiếng. Lại bị
hai người hầu kia ngăn lại.
Liên Kiều cũng cả kinh, không nghĩ tới hắn đột nhiên ra tay. Muốn tránh thoát
kiềm chế nhưng lại như thế nào cũng không thể động đậy.
“Buông tay.” Nàng quát khẽ, trong lòng tức giận, tự trách mình dẫn sói vào
nhà.
Người nọ gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay nàng, rồi sao đó mới chậm rãi chuyển
ánh mắt nhìn lên gương mặt nàng, nheo mắt nhìn nàng, đột nhiên buông tay, quay
người lại đi nhanh ra ngoài.
Liên Kiều kinh hãi chưa định hồn, tim thình thịch đập nhanh đến khi hắn biến
mất, trong đầu dày đặc ánh nhìn của hắn lúc rời đi.
Hắn rốt cuộc là ai? Nàng cảm thấy được mình như đang bị một lực lượng vô hình
cuốn mình vào một trận lốc xoáy.
Hai ngày nay Liên Kiều trước sau vẫn vì cái tên nam tử mắt phượng kia đột
ngột đến y quán mà cả người cảm thấy không thoải mái, ánh mắt hắn nhìn nàng làm
nàng nổi cả da gà.
Y Mã ôm gói thảo dược đi vào thái y viện, liền nhìn thấy Liên Kiều ngồi ở
trước sảnh không biết đang làm cái gì đó kỳ kỳ quái quái.
“Cô nuơng, ngươi đang làm gì vậy?” Y Mã tò mò hỏi.
“Ám tiễn.” Liên Kiều trả lời mà đầu cũng không nâng lên. Mấy ngày nay gặp
quái nhân, không làm ám khí phòng thân thì khó giữ được cái mạng nhỏ này
nha.
“Đó là cài gì vậy?” Y Mã vẫn rất ngạc nhiên, chủ tử trả lời như vậy cũng như
chưa nói, nàng nghe hoàn toàn không hiểu.
“ Dùng để giết người.”
“A” Y Mã kêu lên một tiếng sợ hãi, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chủ tử của mình.
Lập tức lại bất đắc dĩ thở dài, trong lòng đem cái tên sắc lang chết tiệt mà hai
ngày trước khi dễ tiểu thư mắng cho thối đầu. Nếu không vì hắn, người ôn nhu
xinh đẹp, thần thông quản đại, không gì làm không được Liên đại thái y như thế
nào vẫn rầu rĩ không vui chứ, còn làm loại đồ nguy hiểm này để phòng thân. Buông
thảo dược xuống, Y Mã tiến đến trước mặt Liên Kiều, cố ý nở ra một nụ cười thật
tươi.
Liên Kiều liếc nhìn nàng, tức giận nói: “Gì chứ, sao lại cười gian tà như
vậy?”
Y Mã vẫn như cũ, ngọt ngào cười nói: “Tiểu thư, nghe nói sứ giả Lương quốc
đến, Hoàng thượng bãi yến ở Quỳnh Hoa điện đó.”
Tặng cho nàng ta một cái nhìn xem thường, Liên Kiều nói giọng mang theo buồn
bực: “Không phải chuyện của ta.”
Y Mã không tha, tiếp tục nói: “Nghe nói sứ giả Lương quốc cũng có địa vị rất
lớn, là đệ đệ của Hoàng đế Lương quốc, là một vị vương gia nha. Hơn nữa ta còn
nghe nói, vị vương gia này bộ dạng anh tuấn bất phàm, còn xinh đẹp hơn cả nữ
nhân, uy vũ hơn cả na nhân nha.”
Aiz, tiểu nữ hài thật là dễ dàng bị tuấn mỹ nam tử làm ảnh hưởng cực độ
a.
Liên Kiều lại tặng tiếp cho nàng một ánh mắt xem thường lớn hơn, lạnh lùng
nói: “Vậy gọi là yêu nhân.”
Ai nha, tiểu thư của các nàng sao không có một chút lòng hiếu kỳ nào hết vậy.
Nàng đã sử dụng hết các tính từ để hình dung, vậy mà Liên đại thái y vẫn không
có phản ứng a. Có phải có vấn đề gì hay không? Mặc kệ, cao nhân đều cao cao tại
thượng, với chỉ số thông minh của nàng không cách nào lý giải được suy nghĩ của
tiểu thư nhà nàng a, vẫn là nên ngoan ngoãn đảo dược đi.
Tối mới vừa cơm nước xong, Liên Kiều chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, không ngờ
tới Phú công công lê một thân thịt béo đi vào thái y viện, triệu nàng đến Quỳnh
Hoa điện. Ba chân bốn cẳng chạy qua nhờ Y Mã giúp đỡ một chút về cách ăn mặc,
liền vội vàng đi theo Phú công công.
Dọc theo đường đi Liên Kiều nghĩ đến cái gọi là Hoàng đế triệu kiến, kỳ thật
là cái tên sứ giả Lương quốc kia nghe nói Cách tát quốc có một nữ thần y nên
muốn gặp thôi. Hứ, nàng cũng không phải tam bồi, kêu đến là đến, hoặc là mèo hay
chó kêu là đến ngay. Nàng làm đại thái y vậy mà cũng phải bất lực.
Trong lòng căm giận, đi vào Quỳnh Hoa điện. Xa xa đã thấy lão Hoàng đế ngồi
trên chủ vị, bên trái là Mục Sa Tu Hạ, kế đến là Trát Nhân Tây, tiểu tử này bình
thường cũng không tham gia loại tụ hội chính trị này, hôm nay mặt trời mọc hướng
tây hả?
Hướng ánh mắt về phía bên phải, một thân nam tử mãng bào hoa phục tử lan
(Cào: áo bào màu lan tím), chậm rãi quay sang phía nàng, một đôi mắt phượng hút
hồn người.
“Là ngươi?” Liên Kiều kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới nam nhân kia lại
xuất hiện ở hoàng cung.
Long Tiêu lại nở nụ cười: “Là ta”
Liên Kiều cố gắng bình tĩnh, định tâm lại, bước vào trong điện, nhẹ nhàng quỳ
xuống hành lễ: “Tham kiến Hoàng đế bệ hạ, Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ.”
Hoàng đế nét mặt hiền hoà chuẩn cho nàng bình thân xong mới nói: “Liên thái y
biết Tiêu Dao vương?”
Liên Kiều hạ mi, bình tĩnh nói: “Từng gặp qua một lần.”
“A?” Lão hoàng đế hưng trí: “Các ngươi gặp qua khi nào?”
Long Tiêu đứng dậy nói: “Hai ngày trước, đi ngang qua ngoại y quán của Liên
thái y nên vào trong ngồi chốc lát.”
Hoàng đế ca