Old school Easter eggs.
Xú Giai Nhân

Xú Giai Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322451

Bình chọn: 9.00/10/245 lượt.

, vặn khăn lụa trong tay, tiếng bước chân của Lệ Dung đã gần kề, ta chỉ kịp dặn dò Yến Nhi một câu, sau đó đi theo Linh Phân ra đón Lệ Dung.

Tỷ tỷ của ta càng ngày càng xinh đẹp, ngày hôm nay nàng bận một chiếc áo gấm màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng lấp lánh, mái tóc búi cao giắt châu thoa lộng lẫy, giữa vầng trán cao trắng nỏn tỉ mỉ vẽ một đóa liên hoa, cả người xinh đẹp như một bông hoa mẫu đơn kiều diễm vươn mình nở rộ, chả trách hoàng thượng lại si mê nàng đến thế.

- My Thiền tham kiến Lệ Phi nương nương.

Ta cúi mình theo lễ chào hỏi Lệ Dung, nàng cười phất tay bảo ta đứng lên, sau đó cũng hướng Linh Phân mà hành lễ. Chào hỏi xong xuôi, ba chúng ta trước mặt bao người thể hiện tình tỷ muội thắm thiết, dắt tay nhau đi vào bên trong.

Tiểu hoàng tử vẫn còn say ngủ, chẳng màng đến xung quanh đang xảy ra việc gì, mặc cho chúng nữ chuyện trò rôm rả. Lệ Dung hôm nay đặc biệt vui vẻ, nàng cười rất nhiều, nói cũng nhiều, đa phần là hướng ta hỏi thăm về phụ thân cùng nương, sau đó mới kể đến chuyện mình.

Trò chuyện một hồi, Lệ Dung bỗng hỏi thăm tiểu hoàng tử, sau đó có ý muốn bế hắn, Linh Phân không thể không đồng ý, ta lại càng không thể cản, chỉ lo lắng nhìn nàng bế đứa con của Linh Phân trên tay, trong lòng không ngừng cầu nguyện không có chuyện gì xảy ra.

Rốt cuộc Lệ Dung cũng đặt đứa bé xuống, quay lại nói chuyện cùng chúng ta, khiến ta không khỏi nhẹ nhõm thở phào một hơi trong lòng, xem ra ta vì ám ảnh bởi những câu chuyện nương kể nên suy nghĩ quá nhiều, dạo này đầu óc không được thanh tịnh, khi về nhà nhất định phải siêng năng dẫn Tiểu Hoàng đến nói chuyện cùng đàn chim bầy cá.

Một tiếng nói the thé lại vang lên bên ngoài, cung nữ của Linh Phân vào báo vừa có sứ thần cống nạp lễ vật, hoàng thượng chia ra một phần đến thưởng cho Linh Phân cùng tiểu hoàng tử. Linh Phân không quá vui mừng, chỉ ậm ừ gật đầu, nhưng có Lệ Dung ở bên, nàng không thể không bước ra xem, bèn cùng Lệ Dung đi ra bên ngoài nhận lễ, bỏ lại ta nơi này cùng tiểu tử đang say ngủ trong nôi.

Ta bình thản nhấc tách trà nhấp một ngụm, vừa định đặt xuống bàn thì một tiếng ư hử khọt khẹt khe khẽ vẳng vào tai. Ta hồ nghi nhìn xung quanh, một hồi sau mới phát hiện tiếng động đó là phát ra từ trong nôi của tiểu hoàng tử, bèn đứng dậy nhanh chân đi về phía hắn.

Tiểu hoàng tử khọt khẹt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, giống như muốn lấy ra vật gì đó đang vướng trong cổ họng, gương mặt tròn tròn bụ bẫm giờ đây xanh mét, mồ hôi chảy ra thấm ướt cả áo. Ta hoảng sợ vừa hô to gọi cung nữ vừa đưa tay bế hắn lên, dùng khăn lụa lau bọt mép đang sùi ra từ khóe miệng nhỏ nhắn của đứa trẻ.

Hắn há miệng thở khò khè, đôi mắt to tròn hé mở nhìn ta, ở khóe bên kia còn đọng long lanh một giọt nước mắt, hướng ta nhi nha nhăn mày khọt khẹt có vẻ rất đau. Ta bật khóc, hướng bên ngoài mà gào thét gọi người, đứa nhỏ này lúc nãy vẫn còn an tĩnh ngủ, như thế nào lại trở nên như thế này?

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, các cung nữ rốt cuộc cũng tới nơi, nhưng các nàng lại chỉ bối rối đứng xung quanh nhìn ta mà không biết làm gì, ta điên tiết hướng các nàng mà hét lên

- Gọi thái y, các ngươi đứng đó làm gì? Mau gọi thái y!

Linh Phân rốt cuộc cũng đã chạy tới nơi, nàng sà tới bên ta, bàn tay run run vừa muốn bế đứa nhỏ vừa như sợ hãi sẽ làm tổn thương thân thể nhỏ yếu nằm trên tay ta, nước mắt rơi xuống lả chả như mưa mùa hạ.

- My Thiền… hoàng nhi… sao… sao lại thế này?…

Có lẽ đứa nhỏ bị vướng thứ gì trong cổ họng, ta ngửa đầu hắn hướng lên trên, tay bóp má cho hắn há miệng ra để Linh Phân giúp hắn lấy ra dị vật, chỉ thấy tiểu hoàng tử co người lên dữ dội, oằn người ho một tiếng rõ vang, sau đó thân thể nhỏ bé xụi lơ gục trong lòng ta, im lìm nhắm mắt.

Ta thoáng ngẩn ngơ người, không hay biết Linh Phân đã ngất xỉu khi nào, chỉ còn cảm giác được thân nhiệt đang dần giảm xuống của đứa trẻ, hoảng hốt tìm kiếm nhịp đập của một sinh mạng trước đây mấy phút vẫn còn tồn tại, mắt đờ đẫn nhìn một mảnh đỏ thẫm vươn trên tay, lặng lẽ nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh. Ta không biết mình đã đến đây từ lúc nào, chỉ nhớ tiếng nói lạnh lùng của Lệ Dung, tiếng thét phẫn nộ của hoàng đế, cùng những bàn tay to lớn lạnh lẽo mang ta đến nơi này.

Ta dựa đầu vào tường đá lạnh, ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa qua, ta nhớ tiểu hoàng tử, ta nhớ Linh Phân, còn nhớ cả Lệ Dung, không khỏi cười khan hai tiếng. Ta xem người là người nhà, nhưng người lại xem ta là cái gai cần diệt trừ, ta hết lòng giúp đỡ người, đổi lại người giết con của muội muội ta, giá họa cho ta, đẩy ta vào tử lao cảm nhận cái lạnh giá của chết chóc gần kề.

Làm người ai cũng có sai lầm. Ta giúp nàng, chính là một sai lầm.

Tiểu hoàng tử chết rồi, Linh Phân sẽ ra sao? Ta vào tử lao, không biết Yến Nhi thế nào, còn có phụ thân, còn có nương?

Linh Phân liệu nàng có hận ta? Đó là con của nàng và hắn. Nhắc đến hắn… liệu hắn cũng hận ta?…

Ta co mình rúc vào một góc mặc kệ gió lạnh ùa vào, trơ mắt nhìn những con chuột chạy loanh quanh đại lao u tối qua ánh trăng vằng vặc xuyên qua song cửa gỗ. Bỗng giữa tiếng chuột