
, có điều càng
trầm mặc ít lời hơn, nghe bác của đứa trẻ này nói thậm chí cả ngày hắn
không nói lấy một chữ. Trong mắt hắn dường như không chứa nổi vạn vật
nữa, luôn nhìn về một hướng hư vô, giống như cứ nhìn về nơi đó sẽ tìm
lại được thứ gì đó, quật cường… cũng tuyệt vọng.
Đứa bé này chỉ sợ đã bị hối hận cắn ra một lỗ hổng rất lớn, đang máu chảy đầm đìa.
“Ngạn nhi, cháu thật sự hối hận vì đã kích động đuổi đi cô nương mình thích?” Độc Cô Đoạn đi tới bên cạnh Độc Cô Ngạn, nhẹ nhàng ngồi xuống, ôn hòa
hỏi một câu như vậy.
Độc Cô Ngạn không có phản ứng.
“Là cô nương thế nào? Ông nội rất tò mò nha. Nghe nói không thích nói
cười?” Độc Cô Đoạn gãi cằm cố gắng tưởng tượng ra một tiểu nha đầu lạnh
lùng ngốc nghếch, hình như có chút khiến người ta yêu thương, khiến ông
nhớ tới Mai Ngọc Tâm năm đó, nương tử đại nhân thân yêu của ông.
“Nàng… tốt lắm.” Độc Cô Ngạn khàn khàn mở miệng, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng và hối hận.
“Hử, nói nghe chút đi, cụ thể con bé tốt ở đâu?” Độc Cô Đoạn thấy cháu trai
rốt cuộc cũng có phản ứng, vô cùng vui mừng nhẹ giọng thúc giục.
Nàng lúc nào cũng líu ríu, thích ăn đồ ngọt lại ham ngủ, thường nảy ra rất
nhiều ý nghĩ kỳ quái, vẻ mặt vô cảm lại khiến người ta cảm thấy tinh
quái, giống một cái đuôi nhỏ cả ngày dính vào người hắn, thế nào cũng
không gỡ xuống được. Nàng ngàn tốt vạn tốt cũng không còn ở bên hắn nữa. Trong lòng nhói lên nỗi đau quen thuộc, vì vậy hắn chỉ có thể lẩm bẩm
một câu: “Nàng… tốt lắm.”
“Thằng bé ngốc này, thế gian có hai thứ quý giá nhất, một thứ là “không chiếm
được”, thứ còn lại là “đã mất đi”. Chớ mất hy vọng khi còn thời gian níu kéo, nếu không cháu thật sự sẽ mất con bé. Cho dù con bé đã đi, nếu
cháu kiên quyết muốn tìm luôn có thể tìm về được.” Độc Cô Ngạn xoa đầu
hắn, từ ái nói.
Độc Cô Ngạn ngẩn người hỏi: “Nàng bị cháu tổn thương như vậy còn có thể trở về sao?”
“Một chữ tình thứ nhất ở trái tim, thứ hai ở hành động. Một khi trái tim đã
rung động phải dùng hành động để chứng tỏ thành ý và quyết tâm. Chỉ cần
cháu muốn tìm được con bé, muốn cho con bé hạnh phúc, thế nào con bé
cũng cảm nhận được tâm ý của cháu.” Giống như năm đó ông theo đuổi được
mỹ nữ, nói chung, phải “quyết tâm, da mặt dày, trường kỳ kháng chiến,
bám lấy không tha”, phải quán triệt châm ngôn mười ba chữ này!
“Cháu lập tức đi tìm nàng.” Độc Cô Ngạn đứng dậy định đi ra ngoài, vừa bước
nửa bước thân mình đã lảo đảo, khí tức trong cơ thể lại quay cuồng không thể khống chế.
“Tiểu tử ngốc, hiện giờ công lực của cháu gần như hoàn toàn bị phế, chỉ sợ
chưa ra tới cổng chính của Lăng Vân Minh đã thành phế nhân, đến lúc đó
cháu dùng cái gì đi tìm nha đầu Hề Hề? Cũng may mấy năm nay ông nội
nghiên cứu Thuần Dương kiếm pháp cũng không vô ích, chỉ cần kết hợp bộ
nội công tâm pháp này, cộng thêm dùng thuốc chữa trị, trong vòng ba
tháng công lực có thể khôi phục tám chín phần. Có điều không thể luyện
đến tầng thứ chín nữa.” Độc Cô Đoạn vỗ vai cháu trai, uyển chuyển nói.
“Nếu có thể tìm lại được nàng, không còn mạng này cũng có sao.” Độc Cô Ngạn
rũ tầm mắt, tiếng nói thấp đến gần như không thể nghe rõ.
Bằng tu vi của Độc Cô Đoạn đương nhiên có thể nghe được, không hổ là cháu
trai của ông, cũng là một kẻ si tình! Trong lòng không khỏi có chút tự
đắc.
Nghiêm túc lại, ông nói: “Ngạn nhi, ta biết cháu vội vàng muốn tìm Hề Hề cô
nương, bác cháu cũng nói mấy ngày nay cháu kéo thân tàn đi khắp nơi tìm
con bé, dù cháu không thương cơ thể mình cũng phải nghĩ cho ông bà nội
và cha mẹ, chúng ta nhìn thấy sẽ lo lắng. Vậy đi, bà cháu mang theo
Thiên Sơn Tuyết Liên và nhân sâm ngàn năm, cùng với “Thiếu Dương đan”
năm đó Quỷ Y bà bà tặng khi kết bái với nàng, một viên có thể tăng công
lực một giáp, tất nhiên sẽ vô cùng hữu ích cho công lực của cháu. Cháu
chỉ cần cùng ta học tâm pháp trong mười ngày, sau đó chờ thân thể hồi
phục, ta sẽ không ngăn cháu nữa. Công lực có thể chậm rãi luyện, tìm con bé quan trọng hơn. Trên giang hồ nhiều phiêu lưu, tìm được con bé rồi
cũng cần bản lĩnh mới bảo vệ con bé được.” Độc Cô Đoạn thấy cháu trai
dường như nghe lọt tai, lúc này mới vui mừng chắp tay đi báo cáo kết quả công tác cho thê tử nhà mình.
Mười ngày… Nàng sẽ không có chuyện gì chứ?
Trong phòng của Phong Lăng Ba, Lê Trạm thấy tâm trạng nàng đã có chút ổn định liền cố gắng giảm bớt lòng thù địch của nàng với Độc Cô Ngạn, hắn chậm
rãi nói: “Ba Ba, trong mắt mọi người, Ngạn không lúc nào không lạnh lùng trầm tĩnh, cho dù trời sập xuống dường như cũng không thể khiến huynh
ấy dao động. Nhưng từ khi Hề Hề xuất hiện, tất cả đều không còn như bình thường. Từ một tảng băng, huynh ấy bắt đầu giống một con người, một
người biết vui vẻ, biết tức giận, biết xấu hổ, thậm chí còn biết nổi
giận. Hãy tin ta, trước kia, cho dù là cô chú cũng rất ít khi thấy huynh ấy biểu hiện cảm xúc như vậy. Huynh ấy vì Hề Hề mà thay đổi, sao có thể không để ý Hề Hề. Nhưng con người thường xuyên như vậy, càng là người
mình quan tâm càng dễ gây tổn thương. Bởi vì quan tâm tới cực hạn càng
sợ hãi, sợ