Snack's 1967
Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323085

Bình chọn: 8.00/10/308 lượt.

i đúng đấy. Dĩnh Dĩnh, con mau trả lời mẹ đi, cũng để trong lòng ba mẹ có cân nhắc.” Ông Tu ở bên cạnh phụ họa.

Tu Dĩnh rất giận ba phản chiến, cầm lấy gối ôm che mặt mình, cô không muốn trả lời vấn đề của hai ông bà già ưa bà tám này.

“Dĩnh Dĩnh, nếu con có yêu anh chàng nào thì nói cho ba mẹ biết, để ba mẹ

cũng vui vẻ mà.” Bà Tu lại giở chiêu làm nũng với con gái.

Tu Dĩnh hơi lỏng gối ôm, liếc mắt nhìn mẹ, nghĩ bụng: thật không có tiền đồ, con không nói cho mẹ biết đâu.

“Thằng bé kia làm gì? Chúng ta phải trấn giữ cửa ải vì con gái mình, nó phải

ưu tú, không phải ai cũng có thể theo đuổi con gái ba.” Ông Tu lại có ý

nghĩ khác.

Đầu Tu Dĩnh to uỵch, giọng nói rầu rĩ từ dưới gối ôm

truyền ra: “Ba ruột mẹ ruột của tôi ơi, con gái hai người ngồi máy bay

cả một đêm, mệt chết rồi, hai người không thể để con yên tĩnh nghỉ ngơi

à? Chưa thấy ba mẹ nào không thương con mình như hai người, con hối hận

đã quen hai người đấy.”

“Được được được, hôm nay bỏ qua cho con.

Ngày mai tra khảo tiếp, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng nằm trên

sofa nữa, coi chừng cảm lạnh.”

Ngày mai, lại còn ngày mai tra khảo tiếp. Tu Dĩnh có cảm giác mình bị đẩy vào một trận chiến ác liệt.

Về tới phòng, cô lôi hết đồ đạc ra, trong hành lý có đồ ăn vặt Tiểu Hùng

mua cho cô, còn có một ít đồ linh tinh khác. Tuy không đáng tiền nhưng

là những thứ cô quý nhất.

Đột nhiên, mắt cô bị một món đồ hấp dẫn, thứ đó vuông vắn, không nhỏ cũng không lớn, đủ làm cô chú ý.

Cô cầm lên nhìn, vừa thấy liền sửng sốt, mắt mở to, miệng há hốc cả nửa ngày không khép lại được.

Món đồ vuông vắn này nằm trên tay cô, tuyên bố cô là chủ nhân của nó. Thật

ra cũng không vuông vắn lắm nhưng trong mắt Tu Dĩnh thì là thế. Cô hơi

bất ngờ, cũng kích động một chút, nhưng lo lắng nhiều hơn hết. Vì thế cô bấm điện thoại gọi cho Hùng Khải.

Hùng Khải chưa ngủ, Tu Dĩnh đi rồi làm anh cảm thấy rất cô đơn. Thế nên tuy nằm nhưng hai mắt vẫn mở.

Cô vừa gọi, anh lập tức phản ứng, nhìn thấy số cô liền vội vàng nghe:

“Cục cưng.”

“Sao anh lại bỏ thẻ ngân hàng trong túi đồ ăn?” Câu đầu tiên Tu Dĩnh hỏi là vấn đề này.

“Đó là anh đưa cho em.” Hùng Khải đáp không cần nghĩ.

Lúc đó anh trả tiền xong liền len lén bỏ thẻ lương vào trong túi đồ ăn,

không vì gì khác, chỉ vì Tu Dĩnh là người anh yêu. Đưa thẻ lương cho Tu

Dĩnh cũng là giao cả đời mình cho Tu Dĩnh, như vậy anh mới yên tâm được.

“Đó là thẻ lương của anh, sao lại đưa cho em?” Tu Dĩnh không thể hiểu lý do anh làm vậy.

“Bởi vì em là bạn gái anh, anh ở trong quân đội cũng chẳng dùng bao nhiêu

tiền, ngược lại em ở ngoài có rất nhiều việc cần xài tới, ngày thường

anh cũng chẳng mua được gì tặng em, đưa thẻ lương cho em, em thích mua

gì thì mua.” Suy nghĩ của Hùng Khải rất đơn giản.

“Nhưng em có

tiền mà, với lại em không thể dùng tiền của anh, cũng không có…” Tu Dĩnh sốt ruột muốn bộc bạch ý nghĩ của mình lại bị Hùng Khải ngắt lời, anh

nói: “Tu Dĩnh, em nghe anh nói này. Em là bạn gái anh, là bà xã tương

lai. Thẻ lương của anh thì nên giao cho bà xã giữ, em giữ tiền giúp anh

làm anh có cảm giác của gia đình, đó là khát vọng trong lòng anh.”

Tu Dĩnh không biết nên nói gì. Hùng Khải rất thành thực, anh không biết

nói lời lọt tai, cũng không biết cách làm người ta động lòng, anh chỉ

nói ý nghĩ chân thật của mình mà thôi. Đưa thẻ lương cho cô, bề ngoài là để cô muốn mua gì thì mua, thật ra đã xem cô là người nhà, là bà xã,

bởi vì chỉ có hoàn toàn tin tưởng đối phương mới đưa thẻ lương của mình

cho người đó. Đây là một kiểu chấp nhận, chấp nhận Tu Dĩnh, bảo cô làm

sao không cảm động cho được? So với việc nói cả ngàn câu ngon ngọt còn

khiến người ta thấy dễ chịu hơn, Tiểu Hùng này, bảo cô làm sao không yêu anh đây?

“Rồi, em giữ dùm anh, nhưng em không động vào tiền

trong ấy đâu.” Tu Dĩnh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định giữ thẻ lương dùm cho

Hùng Khải. Nếu đây đã là một cách khẳng định, vậy cô giữ thẻ cho anh

cũng là một kiểu biểu hiện cô chấp nhận anh.

Bên ngoài vang lên

tiếng động “lịch kịch”, Tu Dĩnh thính tai nghe thấy bên ngoài có tiếng

thì thào, “Ông đừng đẩy, tôi nghe không được.” Đấy là giọng bà Tu.

Tu Dĩnh nắm chặt điện thoại rón rén nhích tới cửa, kế đó đột nhiên mở giật cửa ra. Theo quán tính, ông Tu và bà Tu thiếu chút nữa là ngã nhào vào. Ông Tu chồm lên người bà Tu, đưa tay ra kéo bà lại mới không làm cho bà ngã sấp xuống.

“Ba, mẹ, hai người làm gì đấy?” Tu Dĩnh buồn cười nhìn bộ dạng khôi hài của ba mẹ, tình cảnh này làm cô không khỏi nhớ

đến các chiến sĩ ở bên ngoài nghe lén bọn họ lúc còn trong doanh trại.

Bà Tu xấu hổ cười cười: “Mẹ… mẹ quét nhà. Đúng, vừa rồi mẹ đang quét nhà.”

“Vậy chổi của mẹ đâu?” Tu Dĩnh không muốn vạch trần bà, nhưng vẫn không nhịn được.

Bà Tu nhìn cái tay trống trơn của mình, ngẩn ra, lập tức nói: “Mẹ… ban nãy mẹ quên lấy chổi, quên mất.”

“Mẹ, nói dối kiểu này chơi không vui tí nào.” Tu Dĩnh tàn nhẫn bóc mẽ bà Tu kiếm cớ.

“Sao con không tin mẹ con hả?” Bà Tu kêu oan.

Tu Dĩnh nhìn bà khinh thường, nói: “Mẹ lấy lòng thành ra đây, chừng đó con mới tin.” Kế