Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322700

Bình chọn: 10.00/10/270 lượt.

g của cô, vóc dáng cũng không cao như cô nghe tả, không được 1m80, cùng lắm chỉ tới 1m75 mà thôi. Đeo mắt kính, trông bộ dạng một chút cũng không đẹp trai nhưng cũng không xấu, gương mặt bình thương, hoàn toàn không đẹp đẽ như mô tả. Mấy chuyện đó đều không phải vấn đề, cô chẳng phải tuýp người trông mặt bắt hình dong. Vấn đề là anh ta đến trễ, cô luôn ghét những người đến trễ, cũng không cho rằng đi trễ là đặc quyền của phụ nữ. Vì thế cô trước giờ không trễ hẹn, thế mà hôm nay lại để một người đàn ông ra oai, không nhưng thế một câu giải thích cũng không có. Điều này khiến Tu Dĩnh cực kỳ khó chịu. Mặc kệ anh ta có ưu tú cỡ nào, trong lòng cô đã rớt giá, không thể nào nhiệt tình với anh ta nổi.

“Hà Thanh, đây là con gái của chú Tu con, tên là Tu Dĩnh.” Bác Hà phá vỡ không khí yên lặng, giới thiệu Tu Dĩnh với cháu trai mình.

Tu Dĩnh lạnh lùng nhìn Hà Thanh. Anh ta chỉ khẽ gật đầu với cô một cái, cả một nụ cười mỉm cũng không có. Nếu anh ta đã không lịch sự gì với mình, cô cũng chẳng cần quá khách sáo, cũng đơn giản gật đầu với anh ta một cái, có điều nhiều hơn một nụ cười nhợt nhạt mà thôi. Anh ta không lịch sư nhưng cô cũng không thể mất phong độ, đúng không?

Hà Thanh búng tay gọi phục vụ. Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, hỏi anh ta muốn gì, anh ta nói: “Lấy cho tôi một tách café đen, không đường.”

“Vâng, xin anh chờ một lát.” Nhân viên phục vụ khom lưng, sau đó quay đi.

Hà Thanh tháo mắt kính, cầm giấy ăn chà chà, đeo lại lên mắt, mới bắt đầu đánh giá đối tượng gặp mặt trước mặt. Ừm, nhìn không tệ, mặt trái xoan, mày liễu, miệng nhỏ, da trắng nõn, có điều tóc hơi ngắn. Anh ta vẫn luôn thích con gái tóc dài, cái này hơi đáng tiếc. Anh ta nhịn không được nhíu mày, bất quá tóc có thể nuôi dài ra, cái này ngược lại không phải vấn đề gì. Sơ bộ mà nói, cô gái gặp mặt này rất hợp khẩu vị mình, không tệ.

“Hà Thanh, Dĩnh Dĩnh nhà cô thật là…” Bà Tu đang định ra sức khen ngợi con gái mình một phen.

Nhân viên phục vụ lúc này đã mang café của Hà Thanh lên tới, chen ngang lời của mẹ Tu. Hà Thanh hơi ngẩng đầu lên, nói với phục vụ “cảm ơn”, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đặt café trong tay xuống hỏi Tu Dĩnh: “Nghe nói cô công tác ở công ty địa ốc? Không biết công việc cụ thể của cô là làm gì?”

“Tôi làm ở phòng tiêu thụ, cụ thể là phụ trách bán nhà ở.” Ngược lại Tu Dĩnh rất thẳng thắn, dù sao sớm muộn gì cũng nói, không bằng hiện tại nói rõ ràng cho xong.

“Bán nhà? Tiền lương được bao nhiêu chứ?” Anh ta hình như rất bất mãn.

Tu Dĩnh có cảm giác mặt mũi bị người ta rạch sống, cười cười: “Xem ra anh Hà không có cái nhìn tốt với nghề bán nhà nhỉ?”

“Không phải. Các cô nhạy bén với giá nhà, ngược lại tương lại có thể khiến cuộc sống càng khá giả hơn. Chỉ là tôi rất hiếu kỳ, tiền lương của các cô kết toán ra sao?”

Hà Thanh nói đến đó, bác Hà ngồi bên cạnh đã cau mày lại.

Tu Dĩnh ngược lại rất độ lượng, cũng không úy kị điểm đó, thẳng thắn đáp lại: “Tiền lương của chúng tôi là tính theo phần trăm, ngoài lương cơ bản còn cộng thêm phần trăm hoa hồng, câu trả lời này anh Hà có vừa lòng không?”

Hà Thanh gật đầu, lại hỏi: “Nói như vậy, nếu cô không bán được phòng thì tiền phần trăm cũng không có, chỉ có một chút lương cơ bản thôi sao?”

“Sao nào, lương cơ bản ít ỏi, không lọt nổi mắt của Hà đại thiếu gia?” Sức nhẫn nại của Tu Dĩnh càng xuống thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

“Cũng không phải. Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi. Chúng ta đều là người bận rộn, không có nhiều thời gian tìm hiểu đối phương. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, có vấn đề gì đều phải hỏi cho rõ ràng. Đương nhiên cô cũng có thể hỏi tôi, tôi rất cao hứng có thể triển khai thảo luận những vấn đề đó với cô.”

Tu Dĩnh không khách sáo nói thẳng: “Xin lỗi, anh Hà! Tôi rất bận, không có thời gian đi tìm hiểu những thứ đó. Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có công việc chưa làm xong, không bằng ngày khác chúng ta lại tán gẫu?”

Trước sự kinh ngạc của Hà Thanh, Tu Dĩnh đứng dậy bỏ đi, mặc kệ bác Hà la hét.



Từ sau lần gặp mặt này, Tu Dĩnh lại đi gặp gỡ không ít nhưng không có lần nào hài lòng. Bên nam điều kiện đều

không tệ, nhưng không có nguyên nhân này cũng có lý do khác, cuối cùng

đều không đi tới đâu. Còn khiến Tu Dĩnh khắc sâu trong ký ức một điều,

những người thành công trong sự nghiệp như họ hình như đều quá thực tế,

hình như đối với Tu Dĩnh không soi mói chỗ này cũng bất mãn chỗ khác,

cuối cùng làm Tu Dĩnh sợ gặp mặt luôn. Mỗi lần mẹ Tu nhắc tới hai chữ

gặp mặt, cô đều giả vờ bận rộn, công ty có việc v.v. để trốn, kỳ thật là những lần đó cô đều ngồi ở quán café, một mình lẳng lặng nhâm nhi café. Cô trước nay không thích café bỏ đường, chỉ có café đen nguyên mùi

nguyên vị mới khiến cô có cảm giác hạnh phúc.

Ngày hôm đó, Tu

Dĩnh nhàm chán lướt web. Kỳ thật muốn tra cứu tình hình giá cả nhà đất

còn có phân bố cụ thể của các thành phố hiện tại, trong lúc vô tình bị

một tờ báo ảnh hấp dẫn. Đó là một trang mạng quân nhân lớn, quân đội

liên kết với các cô gái chưa kết hôn của các công ty xí nghiệp, tổ chức

đại hội gặp mặt hữu nghị. Từ n


Disneyland 1972 Love the old s