
thạch trên mặt sàn, người chưa thấy nhưng tiếng nói đã từ trong nhà truyền ra: "Chú út, tên tiểu tử hồ đồ này còn biết quay về à!"
Đang nói chuyện, nhìn qua thấy một phụ nữ hơn ba mươi tuổi từ trong nhà đi tới trước mặt, người mặc bộ đồ cắt may hoàn mỹ màu đen, tóc dài được vén cao búi thành bó ở phía sau, trên mặt đeo một kính mắt mạ vàng, một bộ dạng nữ tính thành thục, chỉ là lúc này trên mặt rõ ràng mang theo tức giận, nhìn ra được tâm tình không tốt lắm.
Lục Thần không nhìn thẳng vào bộ mặt tức giận của người phụ nữ, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Chị tư, sao chị lại đến đây."
"Chị không được đến sao?" Chị tư nhà họ Lục - Lục Tĩnh tức giận bất mãn liếc mắt nhìn em trai của mình nói: "Lần đầu tiên chị nghe nói có người lại ở giữa buổi gặp mặt mới được một nửa trốn thoát, ngay cả điện thoại còn muốn con gái nhà người ta mang về cho. Chú út, bình thường cậu nói tinh thần trách nhiệm chính là thế này sao?!"
Lục Thần mất mặt sờ sờ mũi, việc này cũng là mình đuối lý, anh thật không sao giải thích được.
"Thế nào, không nói được à? Cậu là muốn chọc giận ba mẹ hay là..." Lục Tĩnh vẫn muốn tiếp tục nói lại bị chị năm nhà họ Lục - Lục Viện từ phía sau ra tới ngắt lời.
"Được rồi chị tư." Lục Viện từ trong nhà đi ra, tóc dài cuộn sóng lớn, da thịt trắng mịn cùng vóc dáng yểu điệu mảnh khảnh hoàn toàn không nhìn ra tuổi của chị.
Lục Viện cười nhạt đưa tay kéo nhẹ vai chị mình, dịu dàng nói: "Chú út đã trở về là tốt rồi, chuyện gì chúng ta vẫn là đi vào trước rồi hãy nói, đừng đứng ở cổng chính la to, để cho người ta nhìn vào cuối cùng vẫn là làm mất mặt của nhà họ Lục chúng ta, làm mất mặt ba mẹ, hơn nữa chị như vậy cũng làm Ôn tiểu thư bị dọa sợ đấy." Nói rồi quay về phía Ôn Hoàn nhàn nhạt cười: "Ôn tiểu thư đừng chê trách." Giọng nói ấm áp mềm mỏng cùng khí chất cả người chị vô cùng phù hợp với nhau, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Ôn Hoàn ngẩn người, có chút lúng túng gật đầu.
"Chị năm." Lục Thần khẽ gọi một tiếng, mắt hướng về phía chị nháy mắt cảm ơn một cái.
Lục Viện giật giật khóe miệng, mở miệng nói: "A Thần, mau dẫn Ôn tiểu thư vào đi." Vừa nói vừa quay đầu hướng bác Chung đứng ở bên cạnh nói: "Bác Chung, đi lên lầu nói với ba mẹ một tiếng, nói rằng A Thần đã trở về."
"Vâng thưa tiểu thư." Bác Chung gật đầu đồng ý, xoay người đi vào trong nhà.
Lục Tĩnh không nói gì thêm nữa, chỉ trừng mắt nhìn em trai của mình, lại quay đầu liếc nhìn Ôn Hoàn, sau đó đi thẳng vào nhà.
Đợi Lục Tĩnh đi rồi, Lục Thần nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay chị tư ăn phải thuốc nổ à? Nóng tính như vậy!"
Lục Viện buồn cười đánh anh, nói: "Nói bậy cái gì đó."
"Vốn là như vậy mà." Nếu không ăn thuốc nổ có thể tóm anh nổ súng tùy tiện như vậy không?
"Em còn nói được à, em cũng quá không có chừng mực, tối hôm qua tại sao có thể cứ thế bỏ lại Diệp tiểu thư rời đi chứ." Lục Viện có chút không bằng lòng nói: "Nếu em không thích thì trở về nói với bọn chị, bọn chị còn có thể cố ép em sao, em bỏ lại Diệp tiểu thư rời đi như vậy làm cho mặt mũi mấy chị em nhà ta để đi đâu? Người là do chị tư tìm đến, cho nên tối qua đã chạy thẳng đi tìm chị tư, muốn chị tư cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng, chị tư rất hiếu thắng, bị người ta chất vấn truy hỏi đến một câu cũng không nói được, không giận em mới lạ."
Lục Thần đuối lý, sờ mũi một cái thay đổi đề tài nói: "Chị, chị và chị tư đều trở về, chị cả, chị hai, chị ba không phải tất cả đều trở về chứ?"
"Em nói xem."
Khóe miệng Lục Thần co quắp không nói gì.
Liếc nhìn nắm tay của Lục Thần và Ôn Hoàn, Lục Viện không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhạt nói với Lục Thần: "Được rồi, còn không mau mang Ôn tiểu thư đi vào." Nói rồi liếc nhìn Ôn Hoàn, nhàn nhạt cười khẽ.
Ôn Hoàn chỉ có thể xấu hổ giật giật khóe miệng, không cam lòng củng chỉ có thể tùy Lục Thần dắt cô đi vào.
Ôn Hoàn theo Lục Thần đi vào, tổng thể biệt thự nhà họ Lục trang trí theo thiết kế phương tây, trong phòng khách cũng bày biện theo phong cách nghi lễ Châu Âu, khiêm tốn mà xa hoa.
Trong phòng khách, toàn bộ chị em nhà họ Lục đều tề tựu đông đủ, thấy bọn họ bước vào liền ngưng nói chuyện, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
Ôn Hoàn có chút xấu hổ, hối hận mình vừa rồi cho dù ở trên đường bị người ta nhận ra cũng không nên cùng anh đến nơi này.
Giống như cố tình không để ý hiện trường hơi có chút không khí ngột ngạt này, Lục Thần nói: "Chị cả, chị hai, chị ba đều ở đây ạ."
Chị cả nhà họ Lục - Lục Mẫn nhanh nhạy đưa mắt nhìn anh lại đưa mắt chuyển tới trên người Ôn Hoàn bên cạnh anh, nói: "Chú út, sao em lại mang một người ngoài về nhà." Giọng nói của chị có ý thù địch rất rõ ràng, đồng thời cũng giải thích thái độ của chị.
Lời của Lục Mẫn làm cho Ôn Hoàn có chút không vui nhíu nhíu mày, cô không muốn đến đây, tất nhiên đến cũng không phải để cho mình thành đối tượng chế giễu của bọn họ.
"Ôn Hoàn không phải là người ngoài." Lục Thần mở miệng, liếc nhìn Ôn Hoàn đứng bên cạnh, lại nhìn mấy chị ngồi ở phía trước nói: "Ôn Hoàn là bạn gái của em."
"Ôi, bạn gái." Lục Tĩnh có chút khinh thường cười nhạt hỏi: "Chú út, em có biết Ôn tiểu