
hông gọi điện thoại, Đã nhiều lần, Đường Tiểu Mễ cho rằng tất cả đều là giấc mơ nhưng khi nhìn chiếc nhẫn trên tay đã nhắc nhở nàng, đây không phải là mơ, nàng cầm cái ly Phó Thụy Dương uống nước mà ngẩn người. Người này thế nào? Trước đó dịu dàng như muốn đem mình hòa tan, sau biến mất không nghe thấy, vuốt vuốt điện thoại di động, đã ba ngày rồi, đã một tuần lễ, vẫn không có chút tăm hơi. Cuối cùng không nhịn được, nàng gọi điện thoại cho Nguyệt Như: "Bận rộn công việc sao?"
"Nha đầu chết tiệt kia, mình muốn tìm cậu đây, cậu và cái vị nhà cậu không phải là cãi nhau chứ?" Nguyệt Như thấp giọng.
"Ưmh? Cái gì mà cái vị nhà cậu, Nguyệt Như, cậu đừng nói như vậy". Giữa bọn họ có ước định, không can thiệp chuyện riêng của nhau, đây đó phải có khoảng cách.
"Tiểu Mễ của tôi ơi, trước kia mình cũng không biết, thấy bộ dáng đẹp trai nhưng tính khí cũng quá lợi hại đi". Nguyệt Như lảm nhảm oán trách, "Mình còn tưởng rằng các người cãi nhau chứ, trước kia hắn không phải như vậy".
Đường Tiểu Mễ trầm mặc không nói, gây gổ sao? Gây gổ thật không có, hôn môi có tính hay không? Giữa bọn họ lần đầu tiên đúng nghĩa hôn môi, Đường Tiểu Mễ nghĩ tới, mặt không nhịn được lại nóng bừng.
"Không thèm nghe cậu nói nữa, mới vừa rồi có đồng nghiệp bị họng súng ngắm trúng rồi, bái bai". Nguyệt Như hạ thấp giọng, cúp điện thoại.
Cầm điện thoại di động trợn mắt nhìn, tâm tình của hắn không tốt sao? Cho nên không tìm đến mình? Nhưng bọn họ bây giờ rốt cuộc là gì của nhau chứ? Có lẽ cái gì cũng không phải? Đường Tiểu Mễ khổ sở, giật giật tóc mình.
Đường Tiểu Mễ cầm giỏ xách lên, quyết định đi ra ngoài dạo, nàng nhất định là điên rồi mới có thể đối với con mèo tà ác sinh ra mong đợi.
Thời tiết tháng 3 ở Thành phố N đã bắt đầu trở nên ấm áp, Đường Tiểu Mễ đi trên đường, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, trong lòng chưa bao giờ thấy bình yên như thế, có một số việc không thèm nghĩ nữa, cũng không cần phiền não, nếu như cuộc sống giờ đã xác định, giờ phút này nàng muốn dừng lại ở đây, không đi về phía trước nữa. Nhìn thấy anh, tôi cố giả bộ thản nhiên, không biết anh có thể nghe được nhịp tim tôi đập hay không? Tôi không dịu dàng, không quan tâm nhưng đã từng hết lòng thích anh. Về sau nếu có gặp nhau, chỉ xem như người qua đường.
Trở lại Biệt thự Tây Đơn trời đã gần tối, đẩy cửa ra, thay dép, Đường Tiểu Mễ ngây ngẩn cả người, trước mặt có một con chó nhỏ màu trắng từ đâu tới? chó xù? Đường Tiểu Mễ ngồi chồm hổm xuống vui mừng ôm lấy con chó nhỏ như một con chuột nhỏ, cảm giác mềm nhũn, đưa đến trước mặt, mắt to đen lúng liếng vô tội nhìn nàng, cái chân mềm mại giẫm trong lòng bàn tay Tiểu Mễ.
"Bảo bối, mày từ đâu tới?" Đường Tiểu Mễ nhìn chằm chằm con chó, dịu dàng vuốt lỗ tai của nó, yêu thích không buông tay. Con chó giật giật, đưa ra đầu lưỡi mềm mại liếm lòng bàn tay Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ không nhịn được cười khanh khách: "Nhột quá a". Nhẹ buông tay, con chó chạy ra. Đường Tiểu Mễ cứ như vậy ngồi nhìn con chó vui vẻ chạy đông chạy tây, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, con vật nhỏ lại có thể có sức sống như vậy.
"Gạo, lại đây với ba này". Một tiếng vỗ tay vang lên, con chó chạy đến trước mặt Phó Thụy Dương, ngoắc ngoắc cái đuôi. Một lớn một nhỏ, mở to đôi mắt vô tội nhìn Đường Tiểu Mễ.
Đường Tiểu Mễ chậm rãi đứng dậy, nhìn một người một chó trước mắt, nhất thời có chút ngẩn ra, mấy ngày nay không gặp hắn, có chút nói không ra cảm thụ trong lòng, cảm giác nặng trĩu, như là mong đợi, lại có chút kháng cự, luôn nhớ tới nụ hôn kia làm cho nàng không nhịn được cảm thấy xấu hổ và lúng túng.
Hắn mặc áo sơ mi, cà vạt đã lấy xuống, hai nút áo phía trên mở ra, lộ ra khung ngực đẹp, ống tay áo tùy ý cuồn cuộn nổi lên, vẻ mặt lạnh nhạt. Di dời tầm mắt: "Sao anh lại tới đây?" Không đợi Phó Thụy Dương trả lời, trong đầu nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, chỉ vào con chó màu trắng: "Anh mới vừa nói nó tên gì?"
"Gạo, mẹ con thật hung dữ đấy". Phó Thụy Dương không để ý tới Đường Tiểu Mễ, mà nâng cục bông trò vo đến trước mắt, vuốt ve đầu, cực kỳ dịu dàng. Một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Đường Tiểu Mễ, Gạo? Mẹ? Ai tới nói cho nàng biết, bây giờ là tình trạng gì? Đường Tiểu Mễ không cam lòng ngẩng đầu rống lên: "Em muốn nuôi một con mèo, kêu là Thụy Dương!"
Sờ sờ đầu con chó kia, Phó Thụy Dương chau chau mày, tiến tới bên tai Tiểu Mễ nhẹ giọng nói: "Vậy là yêu thích anh? Nuôi con mèo cũng muốn gọi tên anh".
Ấm áp hơi thở phả vào mặt Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương hài lòng nhìn mặt nàng lại đỏ lên. Bị người này trêu chọc, mặt đỏ bừng cũng không dám nhắc lại chuyện mèo, "con chó nhỏ kia" Đường Tiểu Mễ chỉ vào con chó đang núp trong ngực Phó Thụy Dương, nhỏ giọng nói, thật sự rất đáng yêu, "Nhưng mà, nó tại sao gọi là Gạo?"
"Gạo không tốt sao?" Phó Thụy Dương vẻ mặt kinh ngạc, kéo con chó nhỏ, "Gạo, mẹ con không thích con rồi".
Đường Tiểu Mễ thật sự nói không nên lời, con chó kia thò đầu ra, mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, cái đầu tròn lắc lư, Đường Tiểu Mễ nhìn chằm chằm con vật nhỏ đáng yêu như vậy, k