
ng lòng xì một tiếng khinh miệt: tìm cái đầu ngươi! Lớn rồi còn làm trò ......Ngươi nhanh đi ra cho ta, ngươi không đi ra......Có tin hay không ta sẽ huỷ bỏ hôn ước!
Mặc kệ nàng gọi như thế nào, bên trong một chút tiếng động cũng không có. Mạnh Chu suy sụp hạ giọng nói: núi không xuống với ta, thì ta đi lên núi vậy.
Nàng nhón chân lên, duỗi hai tay ra quờ quạng, giống như thầy bói xem voi, nơi nào không có cái gì cản trở nàng liền đi vào.
Trong lòng nàng tin chắc: căn phòng này chỉ rộng có từng ấy, chỉ cần nàng mò mẫm một chút, là có thể tìm được cửa ra.
Chỉ có một mình cùng bóng tối, nhưng nàng vẫn không quên trừng mắt: "Ta nhìn thấy chàng, Tần Kha, chàng có bản lĩnh thì đừng trốn nữa! Hắc, chàng còn trốn....... ta xem chàng có thể trốn đi đâu......."
Nghe nàng nói như vậy, thật giống như trong phòng đang có một người tên là"Tần Kha" đang ở cùng một chỗ với nàng, mà không phải là một mình nàng!
Bởi vì ở một mình, lại hoàn toàn không nhìn thấy gì, nên nàng có cảm giác rất không an toàn.
"Xì ——" một tiếng cười khẽ đột nhiên xuất hiện, kèm theo đó ánh đèn trong phòng chợt loé.
Bởi vì không thể thích ứng ngay với ánh sáng, nên Mạnh Chu không tự chủ nheo mắt lại, trong miệng phát ra giận dữ mắng mỏ: "Tần Kha!"
Tiếng nói vẫn còn rung động ở bên môi, đã có một đôi tay đặt lên mặt của nàng, ấm áp, còn mang theo mùi dầu của cây nến. Nàng chỉ nghe thấy hắn khẽ cười: "Mới vừa gặp ta nàng đã mắng mỏ, rõ là....... ừ, có phải là rất xúc động hay không?."
Một câu nói giống như quẹt lửa ném vào thùng dầu, bùng—— lửa giận của nàng vọt lên cao tới cực điểm. Mạnh Chu nhắm mắt lại lui về phía sau một bước dài: "Quả thật ta rất xúc động, lúc đầu còn lo lắng cho chàng tìm ta tới đây là vì có chuyện gì không tiện nói ra, vốn dĩ ta cũng không muốn gặp chàng, nhưng cuối cùng vẫn đến. Kết quả ra sao, chàng bỏ ta ở nơi này, để cho ta giống như một kẻ ngốc một mực tìm chàng, giống như một kẻ ngốc tự mình nói với bản thân mình . . . . ." Nàng thật sự tức giận rồi.
Lúc trước, nàng và Mạnh Tương Quân giày vò lẫn nhau, mặc dù nàng cảm thấy căng thẳng, nhưng trong lòng cũng rất sảng khoái, bởi vì Tương Quân đáng bị trừng phạt như vậy. Nhưng lúc này đối mặt với Tần Kha, nàng luôn lo lắng rốt cuộc hắn đã đi đâu, muốn biết hắn muốn nói gì với nàng, lo lắng Mạnh phủ của hắn có phải đã gặp chuyện gì hay không.?
Nhưng mà Tần Kha tới đây chẳng lẽ chỉ vì muốn lấy nàng ra làm trò cười?
Mạnh Chu nuốt xuống tức giận, trong lòng rối bời thành một đám, giọng cũng nghẹn ngào: "Quả thật ta quá xúc động rồi."
Nói xong nàng xoay người, cất bước đi.
Còn chưa đi được mấy bước, nàng đã nghe thấy Tần Kha kêu lên: "Ai, cẩn thận ——" chưa dứt lời, Mạnh Chu đã đụng đầu vào vách tường. Bàn tay hắn đang ở giữa không trung, sửng sốt nhưng không kịp kéo nàng lại . . . . .
Thở dài một cái, Tần Kha bất đắc dĩ tiến lên vài bước, đem Mạnh Chu xoay người lại, đưa tay giúp nàng xoa cái trán, lại phát hiện Mạnh Chu đang nhắm mắt, nước mắt từng hạt, từng hạt lăn xuống.
Tần Kha lập tức luống cuống, hắn nâng cằm Mạnh Chu lên, vừa dùng tay lung tung lau nước mắt của nàng, một bên tạ tội: "Làm sao nàng lại khóc rồi? Ta chỉ đùa với nàng một chút, hơn nữa ta......."
Lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng, tay trái Mạnh Chu kéo tay hắn xuống, cau mày: "Đừng đụng vào ta...hôm nay ta không muốn gặp chàng, chàng hãy mau đi đi."
Lúc nói những lời này, nàng cố gắng mở to mắt ra. Nàng nghiêng đầu, vốn dĩ là vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt làm nàng vừa lo lắng vừa tức giận này, đáng tiếc nàng lại thấy được một bức tranh nhu hoà như vậy. Cách chân của nàng chỉ vài thước, nàng thấy một lượng lớn cây nến đang cháy, những cây nến được xếp thành một cái vòng tròn trịa. Ở giữa đặt rất nhiều những bông hoa nhỏ, những bông hoa đó nàng cũng không biết tên, đủ các loại màu, đỏ, hồng phấn, lam, xanh lá……...Còn rực rỡ hơn cả Ngự Hoa Viên. Những bông hoa nhỏ nở rộ trên mặt đất thật động lòng người, dưới ánh nến càng thêm kiều diễm.
Hình ảnh này khiến Mạnh Chu hết sức kinh ngạc, nàng sờ sờ cái mũi, không tự chủ được đi thẳng đến chỗ vòng tròn được nến và hoa tươi kết thành, vừa đến gần hơn một chút, nàng có thể ngửi thấy hương thơm của những bông hoa, cảm nhận được nhiệt độ của những ngọn nến. Một giây phút kia, những đoá hoa trong lòng nàng cũng nở rộ bốn phía, sung sướng làm lòng nàng phấn chấn.
Tần Kha ở sau lưng nàng bất đắc dĩ nói: "Mới vừa rồi ta rời khỏi không phải là vì hù dọa nàng, chỉ là......." Hắn chậm rãi đến gần, từ phía sau lưng ôm lấy Mạnh Chu, trên tay còn có một vòng hoa tươi rực rỡ đầy màu sắc, hắn cẩn thận từng li từng tí đem vòng hoa cài lên đầu Mạnh Chu. Giọng hắn như phát ra từ trên gò má Mạnh Chu: "Lúc ta kết vòng hoa này, liền nghĩ rằng nếu nàng đeo nó lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, quả nhiên là như thế."
Làm gì có nữ nhân nào không yêu hoa tươi? Làm gì có nữ nhân nào mà không thích lời nói ngon ngọt?
Nhìn thấy những thứ này, Mạnh Chu chợt không biết phải nói cái gì: mới vừa rồi Tần Kha rời đi không phải là vì trêu đùa nàng, mà là vì tỉ mỉ chuẩn bị những thứ nà