
Cặp mắt to tròn của nàng khẽ đảo, mỉm cười nâng chén nhỏ nàng mang từ Ngự
Thiện Phòng tới lên, đưa tới trước mặt Hoàng Đế giống như đang hiến tặng vật trân quý.
"Ăn cái này đi!"
"Đây là cái gì? Tại sao Trẫm chưa từng thấy qua?" Hiên Viên Sơ thở phào một
cái, đồng thời cũng tò mò nhìn chằm chằm vào thứ đặt bên trong chén nhỏ.
"Cái này gọi là dấm táo, ăn vào sẽ kích thích vị giác ( khiến người ta ăn
ngon miệng hơn ) đấy! Ta thấy trên cây táo kết quả rất nhiều lại không
ai hái thật sự rất đáng tiếc, cho nên mới mượn Ngự Thiện Phòng làm cái
này. Ăn xong đảm bảo bữa tối chàng sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm!" Lý
Mạt Nhi nói xong còn rất đắc ý.
Mặc dù tài nấu nướng của nàng không giỏi, nhưng mà nàng cũng hiếm khi lại
chịu nguyện ý theo mẹ học làm những món ăn như vậy, lại còn làm được rất tốt, nàng nghĩ đến liền làm thử, khẩu vị giống y đúc mẹ, vừa mới ăn hết một chén to, ít nhiều cũng làm vơi đi nỗi nhớ quê của nàng.
"Ai giúp nàng hái táo?" Vẻ mặt của Hiên Viên Sơ lập tức u ám nghĩ tới "Trọng điểm" .
Người thị vệ họ Vương kia đã sớm bị hắn phái đi trông nom chuồng ngựa rồi, nàng còn có thể tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
"Yên tâm! Yên tâm! Lần này là ta kêu thị vệ cõng nhau trèo lên hái táo, ta
cũng không có đụng vào ai hết!" Nàng giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch.
Thật không nghĩ tới hắn lại có thể dễ dàng ghen như vậy, làm cho một Phi tử
như nàng tràn đầy cảm giác thành tựu vừa thấy đắc ý vừa thỏa mãn!
Nghe xong lời giải thích của nàng, lúc này Hiên Viên Sơ mới an tâm bắt đầu cầm lát táo trong chén lên ăn.
"Như thế nào? Ăn ngon không?" Vẻ mặt Lý Mạt Nhi đầy mong đợi.
"Ngon! Chua ngọt ngon miệng, quả thật là kích thích vị giác!" Hắn vừa lòng khen ngợi.
"Hoàng Thượng, có thể để cho Bổn Vương cũng được nếm qua hay không?" Phục
Khuyết không thèm để ý tới điểm tâm nhỏ rực rỡ muôn màu bày trong mâm,
hai con mắt tham lam nhìn chằm chằm chén nhỏ trong tay Hiên Viên Sơ.
"Không thể." Hiên Viên Sơ cực kỳ hẹp hòi xoay người sang chỗ khác, một hơi đem tất cả những lát táo còn sót lại nhét vào trong miệng.
Phục Khuyết không vui, híp mắt mím môi, giọng nói tràn đầy bi thương: "Vậy
tốt xấu gì cũng nên nói cho Bổn Vương cách làm như thế nào, Bổn Vương để cho Liên Bình về nhà học làm theo là được rồi?"
"Cái này cũng đơn giản. Đem qua táo cắt lát, tốt nhất là chọn táo trong mùa
mới đủ ngọt, thêm vào một chút dấm mơ và mật ong còn có nước chanh, nếm
thử thấy hài lòng là được." Lý Mạt Nhi không chút giấu giếm, hướng về
phía Liên Bình hết lòng giảng dạy.
"Tốt lắm, chúng ta trở về cùng làm thử cái này." Phục Khuyết đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng không có, nắm tay Liên Bình rời đi.
Xem ra giao tình của hắn và Hoàng Đế cũng không phải là ít, cùng với Liên
Bình lại càng. . . . . ."lấy sâu đo dài", nhướng mày, trực giác vụ án vô cùng không đơn thuần.
Lý Mạt Nhi tự mình nghĩ tới lại buồn cười, đột nhiên ngang hông có một lực mạnh kéo nàng về phía sau, nàng đặt mông ngồi ở trên đùi của Hiên Viên
Sơ, vui vẻ nhìn về phía long nhan đang hết sức thỏa mãn.
"Thích không?" Nàng là muốn hỏi miếng táo hắn đang ăn trong miệng.
"Thích." Hắn là đang nói tới thân người đang ôm trong tay.
"A? Chàng làm sao lại. . . . . ." Trên làn da trắng nõn của nàng lập tức giăng đầy tầng tầng ửng hồng.
Phúc tổng quản khán giả duy nhất ở chỗ này ánh mắt cực kỳ tốt rời khỏi Lũng
Tâm Trai, thậm chí còn thân thiết mang theo tất cả nô tài thị vệ đi ra
ngoài.
Lúc này bên trong Lũng Tâm Trai xuân tình nhộn nhạo, những người không có nhiệm vụ tất nhiên là phải tránh xa rồi.
Thời tiết vào những ngày mùa thu hay thay đổi, ngày hôm qua còn nhìn thấy
mặt trời, hôm nay lại đã nổi gió đổ mưa. Chỉ là mặc cho bên ngoài cửa sổ mưa to tầm tã cũng không giội tắt được lửa nóng kích tình bên trong cửa sổ.
"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . ."
Hiên Viên Sơ ngồi ở đầu giường, cúi xuống giữa hai chân Lý Mạt Nhi, bàn tay
nhỏ bé trắng noãn của nàng giữ chặt bộ vị hình trụ nóng bỏng màu đỏ tía, cái miệng anh đào nhỏ nhắn trên gương mặt đỏ ửng đang cố gắng nuốt nhả
nam căn của hắn.
Tiếng rên ngâm trong phòng đã không còn phân rõ là của hắn hay là của nàng ,
hắn chỉ biết tư vị này thật sự mất hồn giống như là có thể bay lên trời.
"Chàng làm sao lâu như vậy còn không. . . . . ." Nàng nhả vật cứng không thấy mềm đi chút nào ra, oán giận nói.
"Không cái gì?" Hắn khó nhịn hít sâu một hơi, khắc chế bụng dưới.
"Không ra được. . . . . ." Đối thoại lớn mật như vậy dễ dàng có thể khiến cho nàng cả người nóng lên.
"Trẫm muốn ở trong thân thể của nàng. . . . . . xuất ra." Hắn tà nịnh cười một tiếng, ôm thân thể nhỏ bé đặt lên đùi của mình.
Dục vọng thẳng tắp gắng gượng chống đỡ ở khe hở mềm mại, sớm tiếp nhận hắn
hai lần nơi đó đã trở thành một mảnh ướt mềm, khiến cho hắn yên tâm lập
tức đẩy tới chỗ sâu nhất.
"A!" Nàng ôm chặt cổ hắn, vòng eo không tự chủ bắt đầu chuyển động.
Bất luận ban ngày hay ban đêm, hắn đều muốn lôi kéo nàng làm chuyện này,
giống như có một loại mê luyến khó có thể giải thích đối với thân thể
của nàng, nhưng mà nàng không phả