
i nào
hết. Vả lại Lãm không có hứng thú với âm nhạc nên chịu thua. Mọi người
nghe thế bèn nói:
- Thôi không ép anh chàng nhút nhát đó nữa! Mời cô bạn gái hát thay đi..
Mọi người bèn vỗ tay ầm ĩ cả chiếc xe và mời Ngọc Yến hát. Yến nhìn mặt
Lãm buồn và từ chối. Lãm tỏ ra như bị xúc phạm. Yến khiều vai Lãm:
- Bộ giận hả?
Lãm không nói gì. Sau một lúc Lãm mới cầm tay Yến và thỏ thẻ;
- Yến! Khi nào có dịp nhớ dạy Lãm hát nha. Thì ra hát cũng khiến nhiều người vui quá! Có thể đó là một thiếu sót của Lãm.
Nghe những lời nói của Lãm. Yến tỏ ra mừng rỡ và kinh ngạc khi Lãm nhờ
Yến làm một chuyện dễ dàng đến thế. Yến cầm chặt tay Lãm và nói:
- Được thôi. Khi đó em sẽ hành hạ anh Lãm tha hồ. Cho chừa tật thấy ghét!
Lãm cười hạnh phúc. Lãm chỉ về phía trước:
- Còn khoảng vài chục cây số là đến bến xe Trà Vinh rồi. Mình sẽ đi xe
ôm đến nhà Lãm rồi sau đó tính chuyện đi chơi há! Khi đó Lãm sẽ kể câu
chuyện quá khứ cho Yến nghe nha.
Yến gật đầu và chờ đợi. Yến cười mãi từ khi quen với Lãm. Lãm như có một phép lạ khiến những người bên mình đều hạnh phúc khi gần bên. Yến nói:
- Yến đã từ lâu rồi không được vui như những ngày biết Lãm. Lãm như có một cái gì đó khiến người đi cùng cảm thấy hạnh phúc.
Lời nói của Yến vừa nói ra thì mặt Lãm lại buồn. Lãm úp mặt mình xuống rồi thì thầm:
- Vậy mà người thân quen nhất cuối cùng lại phải chịu đau khổ. Hạnh phúc rồi đau khổ, vậy hạnh phúc để làm gì?
Yến không biết nói làm sao chỉ đành nhìn Lãm buồn khi nhớ lại những kỷ
niệm củ. Yến lại nhìn thấy hình ảnh một anh chàng buồn tủi khuỵ xuống
đất lúc ở chợ hoa. Đó là một ấn tượng khó quên trong đầu Yến. Hình ảnh
một anh chàng si tình đang nhớ lại chuyện củ.
Chuyến xe dừng lại. Lãm cùng Yến bước xuống nhưng lúc này trời còn tối
và còn lâu nữa mới sáng. Lãm bèn dẫn Yến lại băng ghế mà lúc trước ngủ
qua. Lãm nói:
- Mình ngủ một chút rồi sáng mới lên đường há!
Yến gật đầu trông rất dễ thương. Hai người bèn tựa vào nhau và nghĩ ngơi. Yến thì thầm:
- Lãm sẽ dẫn Yến đi đến những nơi vui nhất TràVinh nhé! Lần trước không
ghé đâu hết. Chỉ ghé chợ Trà Vinh nên không cảm thấy vui gì.
Lãm khẽ gật đầu. Lãm từ từ nhắm mắt lại, Lãm liếc sang Yến thì cô ta đã
ngủ. Lãm ngồi yên để không đánh thức cô gái cùng đi chơi với Lãm. Lãm
nhìn ra ngoài bầu trời và lặng thinh. Lúc này mọi vật trở nên yên tĩnh
đến bất ngờ.
Trong khi đó, tại Công Ty Đĩa Nhạc Spring, trên văn phòng lầu hai. Một
bóng đen nhìn ra cửa sổ rồi khẽ cười. Khuôn mặt không nhìn rõ nhưng một
cái cười nham hiểm đã cất lên trong màn đêm đó. Trong văn phòng tối đen
không một chút ánh sáng. Dường như hắn muốn bóng tối bao trùm toàn bộ
công ty nên hắn mới tỏ ra đắc ý như thế. Hắn thì thầm:
- Cô tiểu thư hống hách rồi sẽ về đâu ha ha… Tất cả là của ta…
Từ ngoài cửa bước vào hai gã thanh niên trong rất ngầu. Họ nhìn bóng đen với vẻ kính trọng vì người này có quyền thế. Một trong hai gã thưa:
- Chừng nào mới hành động ông chủ!
Ông chủ tỏ ra chậm rãi:
- Cứ từ từ rồi sẽ đến lúc thôi. Lúc này cô chủ của chúng mày đang đi với một thằng học trò xưa của tao. Nó coi bộ hữu dụng đấy!
Một trong hai gã lại nói:
- Thế còn lão Hoàng thì sao? Không thể đụng đến ông ta sao?
Ông chủ bọn họ liếc ngang:
- Ông ta nắm quyền, ông ta chỉ sống có một mình! Nếu không còn ai thừa kế thì bọn mày nghĩ xem tình thế sẽ như thế nào? ha ha…
Một đứa thắc mắc:
- Thế còn bà chủ trẻ tuổi thì sao?
Ông chủ không nói mà chỉ mỉm cười. Hắn tỏ ra đắc thắng vì cho rằng bà
chủ cũng là đang nằm trong tay thì sợ gì. Khung cảnh như tối sầm lại cho một mưu đồ xấu xảy ra. Mọi chuyện như đã được gã an bài.
Sáng hôm sau, Lãm bèn đón xe ôm đi về quê nhà mình. Đoạn đường từ bến xe đến nhà Lãm phải mắt chừng hơn một giờ mới đến được. Yến tỏ ra mệt mỏi
vì ngồi xe hơi lâu. Lãm bèn chạy đến cầm phụ một tay. Yến nói:
- Bộ Lãm thường đi vậy lắm hả, hơi bị mệt một chút!
Lãm nói.
- Thực ra tại Yến thích đi đó thôi nếu không mình đi xe gắn máy thì cũng vui nữa. Nhưng làm thế thì chắc chết vì lạnh quá!
Yến nhìn anh chàng cố làm mình vui nên không nói gì thêm nữa. Yến nhìn cảnh vật xung quanh để xem hoàn cảnh sống. Yến nói:
- Lần trước Yến không đến tới đây nên không nhìn thấy những ngôi nhà
bằng lá xiêu sụp. Yến nhìn thấy chỉ là cảnh ở thị xã mà thôi.
Lãm bèn dẫn Yến vào một con đường nhỏ. Con đường mà trước kia Lãm đành
lòng nhìn Linh theo chồng. Con đường đã thực sự trở thành một kỷ niệm
không nguôi được trong lòng Lãm. Nhìn từ xa cánh đồng nhà Lãm hiện ra và thấp thoáng vài cánh cò phất phới. Màu lúa xanh lúc này mới thật sự
xanh và quyến rũ. Nhìn từ xa cứ ngỡ là những con sóng đang xô bờ vì cơn
gió cố tình thổi mạnh. Chúng chập chờn như vui cùng làn gío. Yến thốt
lên:
- Sao mà mát thế! Nhìn cánh đồng như cơn sóng vậy há anh Lãm! Đây là một cảnh mà Yến mới thấy lần đầu, Lãm tin không?
Lãm gật đầu và tin lời Yến nói. Lãm thì thầm:
- Một lúc nữa Lãm sẽ dẫn Yến xem lại những nơi mà lúc trước Lãm dẫn Linh đi cùng. khi đó vui biết chừng nào!
Lãm dẫn Yến đi qua con đường nhà Linh để xem lạ