
ược một mặt thiện lương của nàng. Đôi mắt thâm thúy lóe sáng, thật tò mò nữ tử chói mắt như lửa này đến tột cùng có bao nhiêu mặt đây?
“Giống bộ dáng gì chứ?”
Hy Thái hậu vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Bắc Tiểu Lôi, liền cảm thấy chán
ghét. Một chút điềm đạm của nữ tử cũng không có, lần đầu gặp lúc tiến
cung lại bị nàng gạt. Càng nghĩ càng không chịu nổi, nữ tử như vậy làm
sao xứng đôi với Thần Nhi? Nhưng mà Thần Nhi, tính tình hài tử này lại
rất quật cường, phóng ra mẫu đơn đỏ thì không thích, lại tuyển cây cỏ
dại. Càng kì quái hơn là, hai người còn chưa có hài tử, lại nhận nuôi
hai đứa bé lai lịch không rõ. Đây không phải rất hoang đường sao?
Phu phụ Bắc Phong Phi hai mặt nhìn nhau, Hy Thái hậu đối với Lôi Nhi bất
mãn quá mức rõ ràng, bọn họ muốn làm bộ như không biết cũng khó khăn,
nhưng bọn họ cũng không lo lắng, với tính tình của Lôi Nhi chắc chắn sẽ
không chịu thiệt. Hơn nữa bọn họ nhìn ra được Dạ Tinh Thần đối với Lôi
Nhi là thật lòng, chỉ cần hai đứa chúng nó hạnh phúc, phản ứng của những người khác cũng xem như không là cái gì.
“Thái hậu, Hoàng thượng, Vương gia, hôn lễ có tiếp tục hay không?”
Người chủ trì đi lên, cúi thấp đầu dò hỏi. Không nghĩ tới hôn lễ hôm nay của
Tiêu Dao Vương gia lại phát sinh nhiều chuyện rối loạn như vậy. Phỏng
chừng những chuyện này ngày mai sẽ truyền đi khắp Hoàng thành, trở thành chuyện phiếm lúc trà dư sau bữa ăn của nhân dân.
“Đương nhiên.” Dạ Tinh Triệt gật đầu.
“Không được—“ Tô Tâm Nhu uống đến say khướt mà đi ra, Lại bộ Thượng thư xấu hổ đi theo phía sau. Nữ nhi thật là bị hắn làm hư rồi, nhưng là nữ nhi bảo bối hắn một mực yêu thương.
“Quá khó nhìn, giống cái dạng gì.”
Hy Thái hậu ở bên này bị Bắc Tiểu Lôi chọc tức vẫn chưa tiêu tan, Tô Tâm
Nhu lại có bộ dáng kia đi ra, không thể nghi ngờ đổ thêm dầu vào lửa,
chỉ thấy lông mày Hy Thái hậu nhíu lại, tức giận nhìn trừng trừng Tô Tâm Nhu đang say rượu, hướng Lại bộ Thượng thư quát.
“Tô đại nhân,
thỉnh ngươi quản giáo trông nom lại nữ nhi của mình cho thật tốt, không
có một chút dáng vẻ nữ tử, thật sự là mất mặt nữ tử Dạ Liêu chúng ta.
Ngoài sáng là đang mắng Tô Tâm Nhu, nhưng trong lòng lại mắng cả Bắc Tiểu Lôi. Rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Bắc Tiểu Lôi thông minh, lông mày nhướng lên. Tiếp nhận lấy Tả Hữu Nguyệt,
lẳng lặng nhìn Hy Thái hậu, cũng không cùng bà phát hỏa, khó được cho bà mặt mũi.
“Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đi vào trong tiếp tục dự lễ đi.” Dạ Tinh Triệt hướng mọi người vẫy vẫy tay.
Đám người quay mình trở về đại sảnh, chỉ có Lại bộ Thượng thư bị Hy Thái
hậu mắng, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, vừa xấu hổ vừa giận. Cuối cùng
kéo lấy Tô Tâm Nhu cũng là đi vào.
Sau một phen dày vò, Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi rốt cuộc thuận lợi vào động phòng. “Thất bại?”
Tả
Quân Mạc nắm hai tay sau lưng, tóc đen như mực rủ xuống trên vai, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người hắn, bóng dáng thon dài
kéo trên mặt đất.
Một đám Hắc y nhân đứng ở phía sau hắn, cúi thấp đầu. Nghe được thanh âm rét lạnh của Tả Quân Mạc, trái tim nhảy lên.
“Vâng, xin trang chủ giáng tội.”
Thủ lĩnh đám Hắc y nhân lên tiếng, toàn bộ Hắc y nhân đều quỳ trên mặt đất.
Gió thổi tung bay sợi tóc của Tả Quân Mạc, ánh trăng chiếu lên dung nhan
trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn càng thêm lãnh liệt. Môi mỏng nhấp
nhẹ, không tiếng nói. Đôi tròng mắt như mực thâm thúy một mảnh lãnh mạc, chỉ có ánh trăng tỏa sáng.
Bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng chi chi của côn trùng không biết tên kêu to trong bóng râm ngoài cửa sổ.
“Giáng tội?” Tả Quân Mạc chợt quay người, trên khuôn mặt anh tuấn giống như
băng lạnh ngưng kết. Đôi con ngươi lạnh lùng nhìn vào Hắc y nhân quỳ
trên mặt đất. “Làm việc không thành, đương nhiên phải giáng tội.”
Thanh âm lãnh liệt, như một cây kim châm qua màng nhĩ đau nhói của những
người đang quỳ. Thân thể không kìm được run lên cầm cập, khó nén tâm lý
sợ hãi.
“Người đâu.”
Tả Quân Mạc hướng bên ngoài hô, thanh âm trong bóng đem vắng lặng càng khiến lòng người run sợ, giống như
khối băng cắt qua da thịt.
“Trang chủ.” Một đạo bóng dáng màu lam lên tiếng trả lời, cơ hồ vô thanh vô tức, giống như quỷ mị xuất hiện phía sau Hắc y nhân.
“Đưa bọn họ đi xuống, ném vào hố vạn xà.” Trong tròng mắt lãnh mạc phun ra quang mang tàn nhẫn.
“Trang chủ tha mạng…”
“…”
Vừa nghe Tả Quân Mạc lại có thể muốn đem bọn họ ném vào hố vạn xà, khuôn
mặt đám Hắc y nhân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như không
còn một chút huyết sắc. Hố vạn xà, chính là ở trong đó nuôi đủ các loại
rắn độc. Nếu đem bọn họ ném xuống thì có khả năng ngay cả thi hài cũng
không còn sót lại. Như vậy, bọn họ ngược lại thà mong có thể chết một
cách thống khoái.
“Không nghe được lời nói của Bổn trang chủ sao?”
Lạnh lùng liếc nam tử áo lam một cái, trong đồng tử lãnh mạc của nam tử xẹt
qua một đạo quang mang, sau đó cúi thấp đầu, vỗ tay một cái, vài tên nam tử trang phục áo lam đồng dạng xuất hiện, đem toàn bộ đám Hắc y nhân
đang cầu xin tha thứ đưa ra ngoài.
Tiếng cầu xin t