XtGem Forum catalog
Vương Phi Cường Hãn

Vương Phi Cường Hãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327432

Bình chọn: 8.00/10/743 lượt.

, lúc trước phải rời đi là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng ta đã

nói sẽ trở về tìm nàng và các con, tại sao lại không đợi ta chứ?

Con ngươi ảm đạm, hắn vĩnh viễn không quên được lần trở về đó, phải đối mặt với bi thương người không nhà trống.

Nàng hận ta ư? Cho nên mới không nói một tiếng mang theo hài tử rời đi?

Gió thổi qua, tóc đen nhẹ nhàng bay lên.

Nếu đây là trừng phạt, như vậy đã quá đủ rồi. Xin cho ta một cơ hội, để ta có thể chuộc tội, có thể bù đắp cho các người.



“Hoàng thượng.”

Thân ảnh màu đen xuất hiện ở trong phòng, cuốn theo một trận gió lạnh.

Nam nhân quay đầu, trên gò má tuấn mỹ vô trù lại có một vết đao nhàn nhạt.

Giống như món đồ mỹ nghệ, tinh xảo nguyên bản không có tỳ vết bị làm

hỏng, làm hắn tăng thêm mấy phần lãnh khốc.

“Có tin tức rồi ư?”

Giọng nói lạnh nhạt, bên trong tay áo màu vàng rũ xuống, bàn tay to gắt

gao nắm chặt thành nắm đấm, che giấu sự khẩn trương của hắn.

“Thuộc hạ vô năng.” Thân ảnh màu đen cúi thấp đầu xuống.

“Không hỏi được gì ư?” Nam nhân có chút thất vọng, trong đôi mắt càng thêm ảm đạm.

Khoảnh khắc, trong ngự thư phòng không còn tiếng động.

Trong không khí lộ ra một cỗ áp lực đè nén.

“Ngươi lui xuống đi.” Nam nhân phất tay, lại quay lưng qua. Ánh mặt trời nhàn

nhạt chiếu xiên từ song cửa sổ vào, rơi trên người nam nhân. U buồn kia

càng thêm sâu.

“Vâng.” Thân ảnh màu đen đứng lên, khi mâu quang

nhìn đến bóng lưng cô tịch của nam nhân thì lại có chút không đành lòng. Kỳ thật hắn đã tra ra được tin tức rồi, nhưng mà hắn không biết nên mở

miệng nói như thế nào với hoàng thượng. Ba năm qua, hắn nhìn hoàng

thượng cứ từng chút hi vọng, lại từng chút thất vọng. Hắn không thể xác

định hoàng thượng có thể chịu đựng được tin tức này hay không…

“Hoàng thượng—“ Muốn nói lại thôi.

“Còn có chuyện gì?” Nam nhân quay người trở lại, thản nhiên nhìn vào hắn.

“Xin hoàng thượng thứ tội.” Thân ảnh màu đen đột nhiên đông một tiếng quỳ

gối trước nam nhân. “Thuộc hạ đáng chết, phạm vào tội khi quân.”

Nam nhân nghe thấy lời của hắn hiển nhiên rất kinh ngạc, lông mày anh khí

nhăn lại. Đôi lãnh mâu nhìn vào ám vệ của mình, thật lâu mới hé môi:

“Ngươi lừa gạt trẫm cái gì?”

“Thuộc hạ—“ Thân ảnh màu đen ngẩng đầu lên, đôi mắt lãnh mạc nhìn vào nam

nhân. “Kỳ thật thuộc hạ đã thăm dò được tin tức của phu nhân.”

“Cái gì?” Nam nhân cả kinh, thân thể lại không tự chủ được lùi từng bước về

sau. Đôi mắt thâm thúy nhìn lại bóng dáng màu đen, khiếp sợ rõ ràng xẹt

qua trong mắt.

“Ngươi nói lại lần nữa.” Ta không có nghe lầm chứ, hắn nói đã có tin tức của Nhu Nhi rồi?

Thân ảnh màu đen cắn răng một cái, rất nhanh nói ra.

“Thuộc hạ đã nghe ngóng được tin tức của Nhu phu nhân, nhưng Nhu phu nhân đã

qua đời rồi. Chỉ còn lại hai vị chủ tử, hiện còn không biết đang lưu lạc nơi nào.”

Ầm—

Nam nhân tựa hồ nghe bên tai vang lên một trận sấm sét, trong đầu bùng nổ trống rỗng.

Hắn vừa nói cái gì? Hắn vừa nói cái gì?…

Câu hỏi cứ không ngừng vọng lại, sâu trong tiềm thức đã ngăn cản lại lời mà hắn vừa nghe.

Thân ảnh màu đen nhìn vẻ mặt trốn tránh của hoàng thượng, đáy mắt hiện lên

sự hối hận. Nhưng sau khi mâu quang chợt lóe lên, lại là kiên định khó

hiểu. Từ nhỏ hắn và hoàng thượng đã cùng nhau lớn lên, năm hoàng thượng

mười sáu tuổi, lúc đó vẫn còn là thái tử. Nhưng người lại đột nhiên mất

tích, tiên hoàng tuy rằng hoài nghi có người hạ thủ sau lưng hoàng

thượng, nhưng lại không có chứng cớ, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm

hoàng thượng. Ai biết lần tìm này lại là chín năm, trong chín năm này,

Nguyệt Diễm quốc nội loạn không ngừng, những hoàng tử, vương gia khác

đều muốn nhòm ngó ngôi báu. Tiên hoàng đối với bọn họ vì Long vị, không

tiếc thủ túc tương tàn mà vô cùng thất vọng, lại càng hi vọng có thể tìm được hoàng thượng về. Năm ấy ngay khi tìm được hoàng thượng, tiên hoàng đã bị người hạ độc, mệnh ở sớm tối. Nguyệt Diễm quốc lại càng loạn

thành một đoàn, vì tiên hoàng, cũng vì dân chúng Nguyệt Diễm, hoàng

thượng rời khỏi tiểu chủ tử đã năm tuổi cùng với Nhu phu nhân đang hoài

thai sắp sinh. Cũng hứa hẹn sẽ trở về đón họ, sao biết hoàng thượng sau

khi về nước gặp phải vô số khó khăn trắc trở, lại càng nguy cơ trùng

trùng, vì an toàn của tiểu chủ tử và Nhu phu nhân, cũng không lập tức

đón họ vào cung. Vậy mà chờ đợi nội loạn được bình định rồi thì tiểu chủ tử và phu nhân cũng không còn bóng dáng…

“Hoàng thượng, Nhu phu nhân đã chết rồi, xin người hãy nén bi thương.”

Hắc y nhân không hi vọng hoàng thượng trốn tránh, người là minh quân, không nên vì một nữ nhân mà hủy đi tiền đồ giang sơn.

“Không—“

Lời nói của hắc y nhân đã kéo nam nhân từ trong thế giới trống rỗng ra

ngoài, hai tay hắn bỗng ôm chặt lấy đầu, trong đôi mắt của hắn tồn tại

tuyệt vọng, cũng tồn tại không cam lòng.

“Ngươi lừa trẫm, Nhu Nhi sẽ không chết.” Nàng đã từng nói muốn phụng bồi hắn cùng nhau trải qua

mặt trời mọc rồi lặn, cùng nhau chậm rãi đến già, nhìn con cháu thành

đàn…

“Hoàng thượng—“ Hắc y nhân quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống.

Nam nhân liều mạng mà lắc đầu, ngón tay đột