Vương Phi Cường Hãn

Vương Phi Cường Hãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327354

Bình chọn: 7.00/10/735 lượt.

.

Buông tay, quay thân nhìn vào mọi người đang khẩn trương theo dõi hắn. Doãn Tư An cười nhẹ nói.

“Hô hấp vẫn đều đặn, thông thuận, hẳn là Thu công tử đã dùng không ít loại dược liệu tốt.”

Nghe hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

“Sư huynh, trước khi huynh tới, muội đã cho Triệu Nguyệt dùng Nguyệt tư thảo.” Bắc Tiểu Lôi chen lời nói.

“Nguyệt tư thảo?” Nhãn tình Doãn Tư An sáng lên, nhìn Bắc Tiểu Lôi. “Muội đang

nói đến Nguyệt tư thảo có thể tục mệnh à?” Đây chính là của quý vô cùng

hiếm có a.

“Ừ.” Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, mới nói đến dược liệu, thế nào mà đức tính của sư huynh cũng giống Xú lão đầu thế.

“Thảo nào—“ Doãn Tư An bỗng nhiên niềm nở cười một tiếng.

“Thảo nào làm sao?” Thu Triệu Ảnh hỏi, nhìn vẻ mặt thoải mái của Doãn Tư An,

ánh mắt cũng sáng lên. “Ý tứ của Doãn công tử là bệnh tình của Nguyệt

Nhi đã trì hoãn rồi ư?”

Doãn Tư An cười nhẹ, nhìn Thu Triệu Ảnh gật đầu.

“Há chỉ trì hoãn, mọi người chỉ biết Nguyệt tư thảo có kỳ hiệu là tục mệnh. Kỳ thật Nguyệt tư thảo sở dĩ có thể tục mệnh, là bởi vì nó có dược tính làm cho thương thế tự động khép lại, thương thế tốt lên, đương nhiên là có thể kéo dài tính mạng rồi.”

“A, thì ra là thế.” Mọi người gật đầu.

“Vậy—“ Nhìn vào Doãn Tư An, có phải bệnh tình của Triệu Nguyệt đã từ từ tốt lên rồi hay không?

Nhìn ra nghi hoặc của mọi người, Doãn Tư An gật đầu.

“Nếu như không có gì bất ngờ thì hai ngày nữa, Thu cô nương đã có thể thanh tỉnh.”

“Thật sự?” Thu Triệu Ảnh vừa nghe đã kích động không thôi, đều nói nước mắt

nam nhi không dễ rơi, thế nhưng hốc mắt hắn đã phiếm hồng. Thật tốt quá, cảm tạ trời đất, hắn cuối cùng đã có thể đối mặt với cha mẹ đã khuất

rồi.

Doãn Tư An ôn hòa cười, Bắc Tiểu Lôi cũng vì Thu Triệu Ảnh mà cảm thấy vui vẻ.

“Đa tạ Doãn công tử, đa tạ Doãn công tử.” Cao hứng qua đi, Thu Triệu Ảnh cung kính nói lời cảm ơn với Doãn Tư An.

“Không cần cảm tạ ta, tại hạ nhưng cái gì cũng chưa làm.” Doãn Tư An khoát

tay. “Muốn cảm tạ còn phải cảm tạ sư muội ta, nếu không có Nguyệt tư

thảo, với tình hình của lệnh muội, muốn hoàn toàn khỏi hẳn, cũng không

phải chuyện dễ dàng.”

Nghe Doãn Tư An nói như thế, trong lòng Thu Triệu Ảnh lại vừa xấu hổ vừa biết ơn. Chính mình đã bắt nàng ấy, nàng

ấy còn giúp mình lấy được Nguyệt tư thảo hiếm có đến cứu Nguyệt Nhi, hắn thật sự là quá hổ thẹn rồi.

“Vương phi, ơn cứu mạng của người, tại hạ không có gì để báo đáp, xin nhận của ta một lạy.”

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, nhưng những thứ này không so được với ân tình của Bắc Tiểu Lôi đối với huynh muội bọn họ. Nếu như Nguyệt Nhi thật sự

không qua khỏi, hắn chẳng những sẽ tự đắm chìm trong đau khổ tự trách,

ưu thương cả đời; lại càng không có mặt mũi nào đối mặt với cha mẹ đã

khuất, khi họ qua đời, đã dặn đi dặn lại hắn phải chiếu cố Nguyệt Nhi

thật tốt.

“Ngươi—“ Khi nhìn thấy Thu Triệu Ảnh quỳ gối trước

mình, Bắc Tiểu Lôi bị dọa cho sợ hết hồn. Thân hình trong phút chốc đã

nhảy sang một bên, tránh đi cái quỳ lạy của hắn.

“Ê, ta còn chưa

có chết đâu, ngươi không cần bái lạy ta a.” Hù chết nàng rồi, người này

như thế nào vừa nói quỳ liền quỳ a. Chẳng lẽ không biết dưới gối nam nhi có hoàng kim à? Sao có thể tùy tiện quỳ người a, hơn nữa, Nguyệt tư

thảo kia là do kẻ gây tai họa lấy được, cũng không phải nàng trực tiếp

cứu muội muội hắn mà.

Lời nói của Bắc Tiểu Lôi làm cho người ta

dở khóc dở cười, hiện giờ Thu Triệu Ảnh là quỳ cũng không phải, mà không quỳ cũng không đúng, lúng túng nhìn Bắc Tiểu Lôi.

“Thu công tử,

tục ngữ có nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, sư muội hẳn là

cũng ôm tâm tình như vậy đấy, nếu như ngươi quỳ muội ấy, trái lại làm

cho muội ấy không được tự nhiên rồi.” Doãn Tư An nhìn bộ dáng của Bắc

Tiểu Lôi. không khỏi ý cười càng sâu.

“Mặc kệ thế nào, ân của

vương phi, huynh muội chúng ta khó mà hồi báo.” Vẻ mặt Thu Triệu Ảnh

ngưng trọng lấy ra một khối lệnh bài điêu khắc hình sư tử vàng giao cho

Bắc Tiểu Lôi, trịnh trọng nói.

“Đây là tín vật trọng yếu của

Nguyệt Ảnh môn, nếu như vương phi cần tìm chỗ của ta, chỉ cần đem tín

vật này giao cho chưởng quầy của khách điếm ‘Ảnh Nguyệt’, ta tự sẽ nhận

được tín hiệu. Chân trời góc biển, ta đều không chối từ.” Nguyệt Diễm quốc – Hoàng cung

Rường cột chạm trổ, ngói lưu ly dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ.

Trong ngự thư phòng, lụa trắng lay động, hương khói vấn vít.

Long bào rộng mở, mắt rồng sắc bén trên vạt áo bay lên. Nam nhân đứng ở bên

cửa sổ, dùng mũ miện màu vàng cố định sợi tóc rủ xuống trên bả vai rộng

lớn, chẳng biết tại sao bóng dáng cao ngất ấy lại làm cho người ta cảm

thấy tịch mịch…

Đôi mắt thâm thúy không có chút cảm xúc, bầu trời xanh lam rơi vào trong đáy mắt hắn. Màu xanh lam như vậy càng tăng thêm mấy phần u buồn, rõ ràng không có cảm xúc, nhưng lại tựa hồ tồn tại ưu

sầu không thể hóa giải trong đáy mắt đó.

Ba năm rồi.

Tìm

khắp đại giang nam bắc lại vẫn không có hành tung của nàng, nàng rốt

cuộc đang ở nơi nào đây? Nhu Nhi, bọn nhỏ hiện tại có khỏe không? Xin

tha thứ cho ta


Insane