
đó là người của vương gia đấy thiếu gia à!”
Lee Sung Min không để tâm đến đôi tay đen xì của mình, vỗ vỗ vai Eun Jung, cười bảo: “Eun Jung, ngươi đừng lo, chỉ dựa vào họ thì làm gì được ta? Được rồi, đừng lo lắng, có gì còn có ta chống đỡ cho ngươi, nếu như có ai ức hiếp ngươi, ngươi nhất định phải nói với ta, biết chưa?”
“Thiếu gia” nghe xong lời của cậu, Eun Jung cảm động đến đỏ cả mắt.
Trước kia, Lee Sung Min luôn ngốc ngốc nghếch nghếch, theo hầu cũng chịu không ít khổ cực, thường bị hạ nhân trong phủ bắt nạt, giờ đây, Lee Sung Min sau khi gả cho vương gia lại biến thành người thông minh vô cùng, nhìn đôi mắt sáng ngời của Lee Sung Min nàng ta không còn cảm thấy sợ hãi, nỗi bất an cũng vơi đi không ít.
Eun Jung không nói tiếp lời nào, nàng ta đưa tay lau đi nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt, gương mặt thanh tú lộ vẻ vui mừng, nếu như lão gia biết thiếu gia bây giờ trở nên thông minh như vậy, nhất định sẽ rất vui? Nhưng nếu nhị nương và nhị tiểu thư biết được thì e là sẽ không bỏ qua cho thiếu gia mất.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Eun Jung có chút cứng lại, thứ khác nàng ta không quan tâm, nhưng điều nàng ta quan tâm nhất là thiếu gia trên danh nghĩa là chính phi của vương gia nhưng người vương gia yêu là nhị tiểu thư, mà với tính cách của nhị tiểu thư thì dù ả ta có bày mưu ép thiếu gia gả cho Thất vương gia, cũng sẽ không để thiếu gia được yên ổn.
Lee Sung Min thấy nụ cười miễn cường của Eun Jung, trong lòng vẫn tưởng nàng ta còn để tâm đến việc khi nãy, dùng tay nhéo lấy mũi của Eun Jung, để lại hai dấu tay đen sì, cười bảo Eun Jung: “Được rồi, không phải ta bảo không cần lo lắng sao? Ngươi yêu tâm, thiếu gia nhà ngươi bây giờ dễ dàng để người khác ức hiếp sao? Mà nếu có ức hiếp thì cũng là thiếu gia nhà ngươi ức hiếp người khác!”
Eun Jung nhìn lấy đôi tay đen sì của Lee Sung Min, kinh ngạc hét lên, lui nhanh về sau một bước, giọng có chút giận dữ: “Thiếu gia!”
Lee Sung Min cười ha hả, bay nhanh về phía Eun Jung vỗ nhẹ thêm một cái, lưu lại thêm một dấu tay còn đen hơn khi nãy.
Tuy là hạ nhân nhưng nàng ta rốt cục vẫn là đứa trẻ chưa lớn, thấy Lee Sung Min như vậy, đương nhiên cũng hét lớn một tiếng, giương cao đôi tay đen sì chạy theo Lee Sung Min. Nguồn bị nhảy chương. Mời các bạn đọc chương tiếp theo! Jo Kyu Hyun và Lee Joon cùng bước khỏi thư phòng, vừa lúc gặp phải Ara và Lee ma ma, Ara gặp được Jo Kyu Hyun, lập tức khóe mắt đỏ ngay, bộ dạng ủy khuất chạy nhào về phía Jo Kyu Hyun, nghẹn ngào nói: “Vương gia, người phải làm chủ cho nô tì!”
Jo Kyu Hyun dừng bước, ánh mắt dừng lại trên hai má sưng đỏ của Ara, mâu đen đầy tà khí chợt lóe lên tia phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Đây là do tên điên ấy làm?
Ara nức nở nói: “Vương gia hắn ta vốn không để vương gia trong mắt, biết nô tì là người của vương gia lại càng ra tay thâm độc như vậy, vương gia người nhất định phải làm chủ cho nô tì!”
Nhìn thấy Ara khóc như hoa lê mang mưa, Jo Kyu Hyun có chút không khiên nhẫn: “Được rồi! Phải xử trí thế nào, bổn vương tự biết, Lee ma ma, đưa Ara đi nghỉ ngơi đi, hôm nay, không cần hầu hạ bổn vương!”
Dứt lời, hắn cũng không thèm quan tâm đến Ara, cùng Lee Joon quay người bước khỏi đại điện, đi về phía hậu viện.
Sau khi Jo Kyu Hyun rời khỏi, Ara ngừng hẳn thút thít, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý, hừ nhẹ một tiếng, cùng Lee ma ma lui đi.
Jo Kyu Hyun mặt lạnh hẳn, cùng Lee Joon bước đến hậu viên, trong lòng bừng bừng nộ hỏa, tên điên đáng chết kia dám giả điên giả dại động đến người của hắn, hãy chờ đó mà xem hắn làm sao trừng trị cậu ta!
Từ xa, có thể nhìn thấy hậu viện tồi tàn, bỗng nhiên một trận cười thanh thúy vọng lại, thu hút sự chú ý của Jo Kyu Hyun, hắn ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng cười ấy, chỉ thấy bên ngoài khu vườn rách nát, hai kẻ đang đuổi bắt nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo.
Nhìn thấy hai người kia đang vui đùa, khuôn mặt tuấn mĩ nhất thời đen lại, tên điên ấy xem vương phủ của hắn là nơi nào? Bị đuổi đến lãnh cung còn dám to gan như vậy?
Lee Joon nhìn hai người kia đang vui cười, không chút quan tâm đến sự có mặt của họ, trong lòng thầm ngạc nhiên trước sự to gan của người vương phi mới này, cậu dám động đến người của vương gia, nay còn có thể vui đùa thế này? Không lẽ, cậu đúng là người như lời đồn đại của người khác, là một đứa ngốc?
Lee Sung Min đang nô đùa vui vẻ, căn bản không chú ý đến hai người nam nhân đứng cách đó không xa, cậu nắm lấy nắm cỏ khô, thỉnh thoảng cầm chạy đuổi lấy Eun Jung mà ném, miệng vẫn