
cho hắn mặt mũi như vậy.”
Nàng thở phì phì vuốt ve tay hắn, ngồi thẳng thân mình, dùng khả năng lớn nhất cách hắn một khoảng không
gian xa nhất có thể được.
Không nên quên, trừng phạt hắn đối với
nàng còn chưa có chấm dứt, dưới loại tình huống này trông cậy vào hắn
phát ra thiện tâm, không khác gì nói người si nói mộng.
Nhưng cho dù muốn bỏ qua, nàng vẫn không ngừng cảm nhận được một cỗ ánh mắt oán
độc, không dấu vết nhìn qua, ánh vào mi mắt lại là gương mặt đẹp đến như ảo mộng kia, vị nữ tử mặc áo vàng này đến tột cùng là thiên kim nhà ai?
Suy nghĩ lại, cuối cùng nàng quyết định khiêm tốn thỉnh giáo.
“Vương gia, vị cô nương kia là ai?”
Long Kí Vân nhìn lại theo ánh mắt của nàng, chính là thản nhiên liếc mắt,
sau đó lấy lên một miếng táo trong khay đưa đến bên miệng nàng, “Há
mồm.”
Nàng chỉ có thể bị động há mồm.
Vì thế, ở Tấn vương
liên tiếp làm ra cử chỉ vô cùng thân thiết với thê tử, ánh mắt của mọi
người trong yến hội vẫn thường liếc qua, trong đó tự nhiên cũng không
thiếu ánh mắt ghen tị cùng hậm mộ oán hận sinh ra.
“Vương gia?” Ăn xong trái cây rồi, nàng cố ý muốn cái đáp án, không thích tình cảnh khó hiểu hiện tại. Nhưng hắn vẫn như cũ lấy một miếng trái cây đưa đến. “Há mồm.”
Nàng khó có thể tin nhìn hắn.
“Há mồm.” Hắn không ngại lặp lại.
“Ngươi… ” Mới hé miệng ra, hoa quả liền bị nhét vào trong miệng nàng.
Ngươi làm sao có thể như vậy? Nàng dùng ánh mắt khiển trách hắn.
Mày kiếm hắn khẽ nhếch, tràn đầy trêu tức liếc nàng một cái, không nói.
Ăn cái gì nàng cũng không phản cảm, bởi vì vừa lúc bụng nàng đói kêu vang, nhưng, làm cho người ta căm tức là -- hắn căn bản không muốn trả lời
vấn đề của nàng!
“Long Kí Vân!” Vài lần tiếp tục, Tô Linh Linh tức giận không thể nhịn được nữa quát ầm lên.
Nam nhân này còn giả vờ mang vẻ mặt ôn nhu cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nàng rốt cuộc là ai?” Khi tính nhẫn nại mất hết, lý trí hoàn toàn biến mất liền trực tiếp đưa tay chỉ.
Long Kí Vân cười đến giống như một lão hồ li ngàn năm đắc đạo, ung dung trả lời, “Nga, nàng nha, thiên kim của Phạm đại nhân.”
“Ngươi đến tột cùng làm cái gì với nàng, khiến cho nàng luôn oán hận trừng mắt ta? Rốt cuộc đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Nàng chịu đủ rồi!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt tiểu thư Phạm gia nhất thời xấu hổ vô cùng, cúi đầu lảng tránh ánh mắt thăm dò của mọi người.
“Cái gì bổn vương cũng chưa có làm.” Đây là lời nói thật.
“Ta ngu ngốc mới có thể tin ngươi!”
“Nương tử --”
“Thân thể ta không thoải mái, đi về trước .” Nếu đã mất khống chế, Tô Linh
Linh đơn giản không ủy khuất chính mình ở địa phương có không khí quỷ dị này nữa, nàng phải đi về ngủ.
“Nương tử, đợi bổn vương chút --”
Vợ chồng Tấn vương vì thế ở trước mắt bao người, một trước một sau ly khai.
Hôm sau, kinh thành bắt đầu có tin đồn Tấn vương sợ vợ, Tấn vương phi ghen tị.
Phụ thân thăm con gái, vốn là chyện thiên kinh địa nghĩa, cực kỳ bình thường.
Bất quá, Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều tựa hồ không cho là như vậy,
bởi vì Tô lão tướng gia đã ở trước cửa Tấn vương phủ đi thong thả tới
tới lui lui cả nửa ngày, thỉnh thoảng liền nhìn hai thị vệ vẻ mặt nghiêm túc canh cửa lớn mà thở dài.
Ông chỉ là muốn thăm con gái một chút xem được không, vì sao con rể ông lại đề phòng ông như phòng kẻ cướp?
Thật sự không nghĩ ra, cho nên ông đành phải ở lại trước cửa Tấn vương phủ tự hỏi.
Sau ngày con gái về nhà thăm bố mẹ rồi rời đi, tuy rằng cùng trong kinh
thành, ông rốt cuộc không có con gái bảo bối, ngày thường vào triều bận
việc… quốc sự cũng thôi, khó được có vài ngày nhàn hạ lại đây thăm con
gái, lại bị Tấn vương cự cho ngoài cửa.
Lúc này đây, ông không bao giờ muốn dẹp đường về phủ như trước nữa.
Dựa vào cái gì? Ông chỉ là đem con gái gả đi ra ngoài, cũng không phải bán
đi, chẳng lẽ qua phủ nhìn xem cũng không được? Thiên hạ không có đạo lý
như vậy, nhà hoàng đế đương nhiên cũng không thể không nói đạo lý như
vậy.
“Đi vào nói cho Vương gia, hôm nay lão phu không gặp được
Vương phi sẽ không đi!” Hắn quyết định cùng con rể lên mão (hai chữ cuối ta bó tay, nhưng ta nghĩ nôm na là đấu nhau).
Lập tức có người
phụ trách đi vào thông báo, còn lại người kia vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm
túc như trước, cùng đương triều tướng gia mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Nói cho tướng gia, hôm nay thân thể Vương phi không khoẻ, không gặp khách lạ.”
Thị vệ phụ trách truyền lời về nói lại không sót một chữ.
“Lão phu là cha Vương phi của hắn, là khách lạ sao?” Tô lão tướng gia phẫn nộ.
Vì thế, thị vệ số khổ lại chạy đi vào làm ống loa, hai thị vệ cứ như vậy
luân phiên chạy vào chạy ra túi bụi đảm đương làm ống truyền lời, mà Tô
lão tướng gia cùng Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều thì càng lúc
càng đấu võ mồm đến bất diệc nhạc hồ (dễ sợ, kinh khủng).
Đang làm cái gì vậy?
Tô Linh Linh làm xong việc sau hoa viên cả người ra đầy mồ hôi đang định
trở về phòng thay quần áo, buồn bực nhìn hiện tượng quái dị ở sân trước.
“Vương phi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Ánh mắt hạ nhân lóe ra.
Nhất định có vấn đề. “Nói.”
Đắn