
o tiếp tục thúc đẩy, nhưng mà khóe môi nhàn nhạt ôn nhu như nước không dấu được tâm trạng hạnh phúc của hắn
Vũ Khuynh Thành như lạc vào ánh nhìn quá đỗi sủng nịnh ấy, một chốc thất thần. Đôi mắt của hắn quả thật đầy mê hoặc, sâu còn hơn cả lòng trái đất, sáng rực còn hơn vì sao lấp lánh nhất trên bầu trời. Đẹp tuyệt luân, đôi con ngươi đen thuần, như một cơn lốc cuốn nàng vào trong đó, một chốc dãy dụa, nhưng mà mục quang ấy quá đổi ấm áp khiến cho Vũ Khuynh Thành bất giác trầm mê, luyến tiếc mà dãy dụa!!
“ Thần, võ công thiên hạ ai được xưng đệ nhất vậy” Vũ Khuynh Thành tò mò hỏi
“ Sao nàng lại hỏi như vậy, có chuyện gì sao”
“ Không có gì, chỉ là tò mò thôi, như vậy đại hội võ lâm sắp tới dễ dàng tiến hành theo dõi đó mà”
“ Thật ra thì cái gọi đệ nhất cũng chưa xác định rõ, nếu nói về kiếm pháp thì Hiên Viên trang chủ đi đầu, nghe nói kiếm của hắn mỗi khi rút khỏi vỏ thì chưa bao giờ thua. Về đao pháp thì Quang Đao Ảnh Tử được xếp hàng thứ nhất, đao pháp tinh diệu vô cùng, xưa nay vô địch thủ. Ám khí là Bạch Vân Nhu- cung chủ Phượng Hi cung xưa nay mỗi khi xuất thủ, trăm lần thắng trăm. Đó là võ lâm trong những năm gần đây, còn nhiều vị tiền bối, cao nhân.. nhiều không đếm xuể a. Võ học bác đại tinh thâm, cho nên cái gọi là thiên hạ đệ nhất, xưa nay chưa từng có. Nhưng mà cách đây hơn trăm năm, thiên cổ nhất đế Chu Khánh được xem là võ công thiên hạ đệ nhất” Tiêu Dạ Thần chậm rãi nói.
Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, không biết võ công của nàng được xếp vào hàng thứ mấy a, mong là không đứng chót bảng là được. Vũ Khuynh Thành hớp một ngụm trà, lại vấn : “ vậy, Thần , ngươi được xếp vào hàng thứ mấy”
“ Cái này a!” Tiêu Dạ Thần cười cười. Ta không sử dụng kiếm, đao hay ám khí, với lại cũng chưa từng tỷ võ cho nên không rõ. Hắn nổi danh về tài trí chứ không phải võ thuật, mà cái này hắn cũng chưa từng quan tâm cho nên cũng không hiểu rõ lắm.
“ Vậy ngươi sử dụng cái gì a?” Vũ Khuynh Thành tò mò “ không lẽ là đàn, tiêu, hay là trường tiên”
“ ừ, ta sử dụng tiêu…” nói đoạn, Tiêu Dạ Thần lấy bên hông cây ngọc tiêu đưa cho Vũ Khuynh Thành. Nàng đón lấy đánh giá, ngọc tiêu màu sắc tuyệt đẹp, sờ vào có cảm giác thanh lương, đây tuyệt đối là một cây tiêu rất đáng giá tiền nha. Bỗng dưng Vũ Khuynh Thành nhớ đến nhân vật Hoàng Dược Sư trong tiểu thuyết của Kim Dung, một khúc Bích hải triều sinh khúc uy chấn võ lâm, hình tượng thật là đẹp a.
“ không lẽ ngươi thổi tiêu, tạo ma âm để gây rối loạn tâm trí đối thủ rồi sau đó thừa thắng mà xông tới à” Vũ Khuynh Thành suy đoán
“ vậy cũng không sai” Tiêu Dạ Thần gật đầu, đó là một phần trong võ công của hắn.
“ Thần, như vậy ngươi thật tinh thông âm luật đúng không…”
“ Đúng vậy, tiêu, cầm…ta điều có thể sử dụng được”
“ Đúng là tài năng nha, mấy cái thứ này ta tuyệt đối không học nổi.” Vũ Khuynh Thành sùng bái nhìn Tiêu Dạ Thần. Nàng mỗi khi học mấy cái âm luật liền mệt chết đi được, cho nên dù học mấy năm trời, âm luật đối với nàng vĩnh viễn là con số 0
Tiêu Dạ Thần đương nhiên rất hưởng thụ người trong lòng dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, quả thật còn vui hơn khi được tam bậc đế vương thừa nhận nữa cơ đấy. Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười
“ Nàng múa rất đẹp không phải sao, sau này ta chỉ đàn cho mình nàng múa được không”
“ Ân ? sao ngươi biết ta biết múa” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc , nàng nhớ nàng chưa nói cho ai biết về điều này nha.
Tiêu Dạ Thần khẽ cười, ánh nhìn ấm áp, hắn thanh âm dịu nhẹ phiêu phiêu hư ảo khiến cho Vũ Khuynh Thành một chốc thất thần
“ Bốn năm trước, ở phía bắc bìa rừng, gần thảo nguyên ta tình cờ thấy nàng múa một khúc”
Vũ Khuynh Thành chợt nhớ, quả thật khi ấy nàng vì tìm một loại dược liệu mà đi cách xa địa đạo một khoảng cách khá xa, thảo nguyên kia thật đẹp, hồ điệp trùng trùng khiến cho nàng cao hứng mà tùy ý múa, không ngờ lại có người nhìn được.
“ Nàng biết không, khoảnh khắc ấy, ta như cảm thấy..tim mình như ngừng đập vậy”
Vũ Khuynh Thành sững sốt mà buộc miệng vấn : “ vì sao nha?”
Tiêu Dạ Thần nhợt nhạt cười, trầm ngâm không nói. Vì sao ? hắn cũng tự vấn mình như thế bốn năm trời. Tiêu Dạ Thần ôn nhu nhìn Vũ Khuynh Thành, nếu có thể hắn thật muốn nói là vì hắn thích nàng, nhất kiến khuynh tình. Nhưng mà như vậy sẽ thật đột ngột khiến cho nàng trốn tránh, hắn tuyệt không thể để chuyện đó xảy ra. Hắn thà kiên nhẫn, từ từ khiến nàng quen dần với sự tiếp xúc của hắn, khiến nàng quen dần có hắn bên cạnh. Hắn từng chút từng chút gởi gắm chân tình của mình đến nàng để nàng từ từ tiếp nhận, như vậy nàng sẽ không có cơ hội trốn đi, không phải sao? Cho nên Tiêu Dạ Thần lắc đầu, ánh nhìn vẫn như vậy ôn nhu nịch nhân
Vũ Khuynh Thành như lạc vào ánh nhìn quá đỗi sủng nịnh ấy, một chốc thất thần. Đôi mắt của hắn quả thật đầy mê hoặc, sâu còn hơn cả lòng trái đất, sáng rực còn hơn vì sao lấp lánh nhất trên bầu trời. Đẹp tuyệt luân, đôi con ngươi đen thuần, như một cơn lốc cuốn nàng vào trong đó, một chốc dãy dụa, nhưng mà mục quang ấy quá đổi ấm áp khiến cho Vũ Khuynh Thành bất giác trầm mê, luyến tiếc mà dãy dụa. Một thứ tình cảm không tên từ