Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vọng Giang Nam

Vọng Giang Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321932

Bình chọn: 9.00/10/193 lượt.

h, cũng không phải là lợi, không

có việc gì liền trộm đến phòng bếp của tá điền nhìn xem, thấy họ ăn được không

tốt, liền cả ngày khổ sở, nếu là ăn ngon chút, liền cả ngày nở nụ cười.

“Khi đó, nàng nói, chỉ cầu an lòng.” Chu Cố để cho ta nằm dựa vào ngực hắn, nhè

nhẹ vỗ về tóc của ta, “Ta nghĩ, thật là một cô nương ngốc... Cùng ta một dạng,

ngu được ngay. Cũng không kính trọng hoàng thượng, cũng không tôn Thánh Hiền,

chính là dựa vào lương tâm của mình, ngu thấu.” Hắn từ từ nhẹ nhàng cười lên,

“Nhưng ta... Đột nhiên có thể thả lỏng. Ta cũng lấy được đáp án chân chính.”

“Ta sao?” Ta kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy a, là nàng.” Hắn lẩm bẩm nói, “Giống như là một bông hoa trắng nở

trong đêm tối, đột nhiên thể hiện ánh sáng trước mặt.”

Đáy lòng ngọt ngào, ta cố ý nói, “Nói ta giống như cây nến.”

Chu Cố tỉnh lại, bí mật liên lạc thuộc hạ cũ của mình, lại bắt đầu tìm cách

giải quyết quân vụ biên quan. Vốn là thuộc hạ cũ chịu hai năm áp lực nặng nề

liền nhanh chóng ổn định trận cước, có thể tràn đầy tự tin kháng trụ đại quân

Mông Cổ xâm nhập cho đến khi Hoàng đế phát hiện Chu Cố không chết, đem ta triệu

nhập cung mới thôi.

“Chàng đi đất của kẻ địch làm gì?” Ta nghi ngờ nói.

Chu Cố cười to, “Nàng cảm thấy thế nào?”

Ta lớn tiếng than thở, Chu Cố là người đen tối hết thuốc chữa.”Ta đoán là làm ăn

mua bán. Ước chừng là diễn biến thể cuộc chiến Xích Bích.”

Hắn cười vang, vô cùng hài lòng.” Ta là buôn lậu la ngựa. Nhưng ta bị cháy hỏng

nửa gương mặt, thật sự không thể nhận ra...”

Hắn cười như không cười, “Căn bản không cần ta làm cái gì. Ta chỉ phải đi dạo

qua trước mặt mấy quý nhân Mông Cổ kia, lén lút cò kè mặc cả, bọn họ sẽ tự mình

nói ra tình báo.”

“... Vậy làm sao chàng biết người Mông Cổ sẽ đánh Đồng Quan?” Ta buồn bực.

“Bởi vì ta làm người ta nắm bắt đường buôn lậu da thảo cùng lương thực.” Chu Cố

lạnh lùng cười một tiếng, “Đại Minh triều giữa mấy năm hạn lạo không ngừng,

Mông Cổ bên kia cũng không dễ qua. Cùng với ba năm Tuyết Tai, chết rét súc vật

của dân chúng vô số. Không phải là của ta mở ra đường buôn lậu này, sợ là ngay

cả quý nhân công chúa cũng cùng nhau chết đói. Đói kém bức bách, đương nhiên có

thể bí quá hóa liều...”

... Ta chưa bao giờ biết Chu Cố buôn bán được lớn như vậy, dẫu khi hắn giả chết

vẫn có thể duy trì tiếp tục. Đây là mua bán thương mại quốc tế a! Còn không cần

nộp thuế, đủ để thao túng chính trị hai nước đấy!

“... Chu Cố, chàng thật không phải xuyên qua?” Ta bắt lấy hắn hỏi.

Hắn thổi phù một tiếng, “Ta là con dân thổ sanh thổ trường trên Đại Minh, tổ

thượng có Tiên Ti huyết thống. Cũng không giống như nương tử của ta, là xuất

thân hoa thần.”

“Phải nói bao nhiêu lần? Ta chỉ là đến từ thời không rất xa, không phải là hoa

thần...”

“Ta hiểu ta hiểu, thiên cơ bất khả lộ ~”

Chúng ta nửa thật nửa giả náo loạn một lát, hắn ôm lấy ta, hài lòng.”Yên tâm

đi, Tiết lệ. Nguy hiểm lần này, là cố ý để cho Hoàng đế nhìn. Mông Cổ quốc khố

trống không, mà ta cắt đứt đường buôn bán, còn định mượn bọn họ rất nhiều lương

thảo, về sau dùng gia súc trả nợ. Điều kiện tiên quyết là...”

“Chỉ trả nợ chậm chạp, không lùi binh cũng không có?” Ta phát hiện ta càng ngày

càng hiểu rõ Chu Cố rồi.

“Tiết lệ, nàng thật là người ta yêu nhất, ta muốn cái gì nàng cũng biết.”

“... Chớ làm người ta buồn nôn, Định Viễn vương.”



Thái bình năm thứ 31,

Mông Cổ đánh Đồng Quan. Tướng quân áo vải Chu Cố thống lĩnh tam quân, nhận

nhiệm vụ lúc lâm nguy, giữ vững hơn tháng, Mông Cổ khiếp sợ, liền ký kết điều

ước bất đắc dĩ lui binh. Chu Cố vết thương tái phát đền nợ nước, vợ hắn Tào thị

tự ải từ chi (tự vẫn theo), đế

vương thương tiếc, lệnh hợp táng với Đồng Quan, vĩnh thủ biên cương, người đời

đều nói “Chỉ có Hàn Lương có thể so sánh cùng” (Hàn

Thế Trung, Lương Hồng Ngọc)
kính hắn...

Ta nói đây là đều là nói dóc. Tuyệt đối là tên phúc hắc nhà ta biên đạo, thật

không chịu nổi. Trên thực tế, chờ xác định Mông Cổ bắt đầu lui binh, ngay đêm

đó Chu Cố liền len lén ôm ta lên ngựa, chạy trốn, trực tiếp đem ấn soái ném cho

Chung Hội, một người cũng không mang.

Đang lúc mọi người cả thành trên dưới đều tìm người thì chúng ta đã ngày phục

đêm ra lặng lẽ vào kinh, đợi hai ngày. Hai ngày này từ Đồng Quan đến Bắc Kinh

lữ trình khá dài còn khó chịu đựng, cái gọi là một giây như một năm. Tuy nói

ngõ hẻm bí mật, ta cũng quyết không ra cửa, nhưng Chu Cố gan lớn làm loạn, trực

tiếp nói cho ta biết muốn đi gặp Hoàng đế một, kết thúc toàn bộ.

“... Chàng phải giết hắn?” Ta trợn mắt há mồm.

“Nếu vì nàng, là nên giết hắn.” Nhìn cánh tay vẫn còn băng bó của ta, mày kiếm

của hắn dựng lên, “Nhưng quốc quân chết oan chết uổng, khổ là dân chúng.”

Ta lặng lẽ im lặng, “Không có vị hoàng đế này, cũng sẽ có Hoàng đế khác. Người

này vẫn thích thể diện, sĩ diện cuối cùng là ưu điểm...”

“Ta đi nói rõ ràng với hắn, về sau đường ai nấy đi.” Hắn cười nhạt, “Thật ra

thì hắn thuyết phục cũng không đổi, đây là giang sơn của hắn, ta chửi con mẹ nó

chứ tâm cái gì nhiệt tình.”

Ta không có khuyên