
trên hành lang hút hết một điếu
thuốc, rốt cuộc đi đến nhấn vang chuông cửa.
Thời gian một điếu thuốc
cũng đã đủ dài, lửa giận của anh cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Cửa
thang máy “đinh” một tiếng mở ra, bên trong có bốn năm hành khách. Nguỵ
Tông Thao không nói một lời đi vào, Dư Y vội vàng đuổi theo. Dọc đường
trầm mặc thẳng đến tầng trệt. Sau khi ra khỏi thang máy thì bước chân
Nguỵ Tông Thao lại lớn như cũ, Dư Y đi theo phía sau anh, phát hiện đây
mới là tốc độ bình thường của anh, nếu anh không đợi cô, cô chạy theo sẽ mệt chết được. Nhưng mỗi lần hai người cùng đi với nhau, cô chưa bao
giờ có loại cảm giác này.
Dư Y chạy chậm tiến lên,
nhanh chóng kéo lấy cánh tay anh, mím môi đi về hướng phòng khách sạn.
Bước chân Nguỵ Tông Thao ngừng một chút, tốc độ lập tức thoáng chậm lại.
Đi vào phòng khách sạn,
Nguỵ Tông Thao trực tiếp mở cửa sổ sát đất của ban công ra, bên ngoài
lại mưa, bầu trời âm u, ẩm ướt oi bức.
“Ba tháng trước lúc anh
tới nơi này thì mùa mưa mới bắt đầu, buổi sáng có nắng, buổi chiều trời
bắt mưa, trời vẫn còn nắng, tuy rằng đi ra ngoài không tiện lắm, nhưng
đỡ hơn bây giờ một chút.”
Càng vào mùa mưa thì mưa
càng to, khiến cho người ta chán ghét. Mưa mỗi ngày không dứt, mặt trời
cũng trốn vào trong mây, sấm sét vang dội. Đường xá ở Campuchia vốn tàn
tạ, vào những ngày mưa càng thêm lầy lội
“May là mùa mưa cũng sắp
hết, rất nhanh sẽ đến tháng mười một.” Luồng không khí oi bức ngoài cửa
hoà vào với khí lạnh, Dư Y đi đến sau lưng Nguỵ Tông Thao, thấp giọng
nói: “Mùa hè năm trước em còn đang tình nguyện dạy học, nơi đó thường
xuyên mưa to, em không thích trời mưa, cho nên em đã đến Nho An Đường.”
Cô kéo theo một cái va li nho nhỏ, mặc một cái váy dài, đi trên con đường nhỏ ở Nho An Đường, rất nhiều người ở ven đường nhìn cô đánh giá.
Cô đưa chứng minh nhân dân cho bà chủ, bà chủ cúi đầu lẩm nhẩm: “Dư Vĩ?”
Ngô Tuệ Nam không nhận
biết được chữ “Y” này, Dư Y nhẹ giọng giải thích, từ đó ở lại nơi ấy.
Vài ngày sau thì cô gặp được người con trai của Ngô Tuệ Nam.
“Thật ra em rất thất
vọng.” Dư Y nhìn trời mưa như trút nước, chìm vào trong ký ức: “Cha em
rất khôi ngô tuấn tú, em không ngờ Ngô Thích lại có bộ dáng này. Một dạo em đã hoài nghi bà chủ lừa cha em, sau đó thì em thấy được ảnh của gia
đình bọn họ, lúc bọn họ chụp tấm hình đó, chắc là em mới mười một tuổi,
bộ dáng Ngô Thích nhìn được lắm.”
Nguỵ Tông Thao nghe cô
nhắc đến bà chủ cùng Ngô Thích, lại nhắc tới Nhạc Bình An thì trong lòng không khỏi chấn động, nhìn về phía cô, thấy Dư Y cười cười: “Chỉ cần
nhìn đến bức ảnh kia thì ai cũng sẽ tin rằng Ngô Thích chính là con ruột của cha em.”
Anh ta vốn nên có tướng
mạo rất tốt, nếu anh ta lớn lên ở nhà họ Nhạc thì có lẽ chứng tự kỷ cũng có thể chữa khỏi. Ngô Tuệ Nam khôn có học vấn, không hiểu giáo dục, đã
nuôi Ngô Thích thành một bộ dáng khúm núm. Thân là mẹ thì bà ta là một
người mẹ vĩ đại, nhưng thân là phụ huynh thì bà ta rất tệ.
“Em chỉ là muốn đi nhìn anh ta, nếu như em có một người anh thì vậy cũng không sai.”
Họ Nhạc ở Hải Châu đã
biến mất, anh em chú bác vốn không thân thiết mấy, ngoài cha mẹ ra thì
chỉ có ông nội là người mà cô yêu nhất. Cô rất muốn lại có người thân ở
bên cạnh, cho dù người thân này ra vẻ không quá thích cô, ngơ ngác ngây
ngốc không muốn nói chuyện với người lạ.
Nguỵ Tông Thao bỗng nhiên nói: “Tiếc là anh đã mang em đi.” Anh kéo vai Dư Y qua, ôm cô vào trong ngực, khe khẽ thở dài một hơi: “Tại sao không nói cho anh biết sớm một
chút?”
Dư Y ở trong ngực anh buồn bực một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Không có gì để nói, cũng không có cơ hội nói.”
Nguỵ Tông Thao vạch trần
cô: “Em chết mà còn sĩ diện.” Anh bỗng nhiên tức giận, đẩy Dư Y ra, nhìn cô: “Em cảm thấy rằng chuyện này khiến cho em mất mặt, cha em có con
riêng, anh trai thì lại không giống anh trai. Nếu không phải em bị anh
bắt gặp, khi trở về từ phòng Trần Chi Nghị em cũng sẽ không nói với anh, có phải hay không?”
Dư Y không nói lời nào,
Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói: “Em thậm chí còn có thể tiếp tục lén lút
gặp mặt anh ta. Dư Y, anh rất hiểu em, liên quan đến chuyện của anh thì
em sẽ thẳng thắn với anh, nhưng khi chuyện quan hệ đến bản thân em thì
em sẽ không nói một câu nào. Đừng lại giấu diếm anh cái gì nữa, bao gồm
chuyện em đi gặp bác sĩ tâm lý. Anh muốn em bất kể chuyện gì xảy ra đều
nói tất cả với anh, anh muốn biết toàn bộ về em!”
Anh muốn hiểu rõ hoàn
toàn Dư Y, không cho phép bản thân có nửa phần nào không biết đối với
cô. Người phụ nữ này chỉ có anh mới có thể hiểu biết rõ ràng, cô khóc
hay cười chỉ có anh có thể tường tận. Cô cũng không còn có cơ hội đi du
lịch một mình, anh sẽ không cho phép trong bất cứ thời điểm nào của cô
không có bóng dáng anh.”
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm
tã, lại bắt đầu sấm sét, trong vườn hoa xa xa đã không còn bóng dáng
người nào cả, sắc trời càng ngày càng tối.
Trên người Nguỵ Tông Thao có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cũng không có khó ngửi, bàn tay của anh vừa
to vừa rộng, ngón tay có vết chai mỏng, khi xoa trên