
việc ăn uống thất
thường nên mới vậy!die»ndanl»equyd»n
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng. Tại sao? Tại sao cô lại thất thần? Chẳng lẽ cô nhớ đến
cái tên Tuyên Tử Dương đó sao? Hay là… cô nhớ anh?
Tại sao cô lại không chăm sóc tốt bản thân? Cô ngồi cạnh bể phun nước, chắc chắn
là bị nhiễm lạnh, chẳng lẽ cô không biết điều đó sao?
Vậy mà
ngày hôm qua anh lại không phát hiện ra sự khác thường của cô, còn cường ngạnh ham muốn cô, thậm chí tham lam hết lần này đến lần khác, thỏa mãn sự mong nhớ trong mấy ngày qua của anh với cô!
Đáng chết! Thật sự là đáng chết!
Nếu hôm qua anh không vội vàng quay lại công ty xử lý công việc mà ở lại bên cạnh cô thì hôm nay cô cũng không ốm nặng như vậy!
- Cậu cả, xin lỗi cậu, là tôi không làm tròn chức trách, không phát hiện ra cô Kỳ…
Lăng Thiếu Đường giơ tay lên, ngắt lời của bác Phùng.di✥endanlequyd✥n
- Tôi không trách bác! – Anh cúi đầu, giọng nói lộ rõ sự quyền uy. Thật ra là anh tự trách bản thân mình.
Đôi mắt anh khóa chặt lên khuôn mặt chẳng còn chút sinh khí nào của Kỳ Hinh.
- Cậu chủ, thuốc đã mang lên rồi!
- Đưa vào đây! – Giọng nói Lăng Thiếu Đường lộ rõ sự uy nghiêm.
- Vâng! – Người giúp việc bước vào trong phòng.
- Để xuống đó rồi ra ngoài đi!
- Vâng!
- Bác Phùng, bác cũng đi làm việc khác đi! Nhân tiện làm ít đồ bổ dưỡng
cho Hinh Nhi! die✥ndanleq✥uydon – Lăng Thiếu Đường không ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Hinh nằm trên giường.
- Vâng!
Khi bác Phùng và người giúp việc ra ngoài, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng
người Kỳ Hinh dậy. Tuy bác sĩ đã nói cô không sao nhưng khuôn mặt cô vẫn hết sức tái nhợt, bệnh tình nghiêm trọng như vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện cô bị rơi xuống nước hôm ở trên du thuyền. Tuy rằng vết
thương trên vai cô đã ổn nhưng khí lạnh trong cơ thể không được xua tan
đi hoàn toàn.
Lăng Thiếu Đường đau lòng, sao anh lại không quan tâm đến cô chứ?
Anh để Kỳ Hinh dựa vào người mình, gò má anh dính sát vào cái trán nóng
bừng của Kỳ Hinh. Khi thấy mồ hôi cô vã ra, anh vội lấy khăn tay lau
sạch…
Sau đó, Lăng Thiếu Đường cầm bát thuốc trên đầu giường, cẩn thận đút cho cô uống hết.
Khụ… khụ… Kỳ Hinh vốn đang mê man, khi đầu lưỡi tiếp xúc với thức chất lỏng
đăng đắng, cô tự sinh ra mâu thuẫn. Sau khi nuốt vào khí quản, cô bị ho
sặc sụa.
Lăng Thiếu Đường hoảng hốt, di⊹endanlequ⊹yd⊹n vội để bát thuốc sang một bên, đưa tay vỗ nhẹ lưng Kỳ Hinh.
Sau khi ho được một lúc, Kỳ Hinh lại khôi phục lại hô hấp bình thường, hơi
thở đều đều nhưng cô vẫn bất giác tựa đầu vào người Lăng Thiếu Đường.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Hinh, ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy phức tạp mà thâm trầm.
Anh lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Kỳ Hinh rồi xoay người lại, cầm
bát thuốc lên uống rồi nâng mặt cô lên, chậm rãi mớm thuốc vào miệng cô.
Khi thuốc chảy vào trong miệng Kỳ Hinh, một giọt cũng không rơi ra ngoài,
anh chợt phát hiện ra bản thân lại tham luyến đôi môi
cô.diennnnnda✩nleq✩uydonnnn
Anh lưu luyến đặt Kỳ Hinh xuống
giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Sau khi xác nhận không có điều gì khác thường, anh tiện tay cầm một tập tài liệu lên xem, vừa trông Kỳ Hinh
vừa xử lý công việc.
Cứ thế cả một đêm, tình hình của Kỳ Hinh vẫn không có chuyển biến gì tốt lên mà nhiệt độ cơ thể cũng lúc cao lúc thấp.
Trong phòng ngủ, đèn bật sáng trưng cả đêm, còn Lăng Thiếu Đường cũng không
ngủ không nghỉ trông chừng Kỳ Hinh, lau mồ hôi cho cô, đo nhiệt độ cơ
thể cô. Lúc rạng sáng, tiếng kêu khẽ của Kỳ Hinh từ trên giường vang lên.
- Ưm… lạnh… lạnh quá!
Kỳ Hinh mê man, bất giác co người lại, dường như chiếc chăn đắp trên người cô không có tác dụng gì cả. dien☠danle☠quyd☠on
- Hinh Nhi, Hinh Nhi…
Lăng Thiếu Đường nghe thấy tiếng mê man của cô liền lập tức đến bên giường,
ôm chặt lấy cơ thể đang lạnh run của cô, đôi môi nóng như lửa của anh
dán sát lại gần bên tai cô, khẽ gọi.
- Lạnh… A… Lạnh quá! –
diiiiiiiienda⊹nleeeequyd⊹on Khí lạnh trong cơ thể đang ăn mòn nhiệt độ
cơ thể khiến lúc này cô cảm thấy rất lạnh.
Khí lạnh như xâm
nhập vào tận cốt tủy khiến cả người cô như rơi xuống biển, cũng như ngày hôm đó, nước biển lạnh như băng nhấn chìm cơ thể cô, đánh sâu vào nội
tâm cô khiến cô chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ có thể rơi vào bóng tối vô tận.
Sao lại rét lạnh như vậy? Lồng ngực ấm áp đó đâu rồi? die☠ndanlequy☠don
Kỳ Hinh bất giác rướn người lên.
Lăng Thiếu Đường nhíu chặt mày lại, một người luôn bình tĩnh như anh, dù có
phải đối mặt với hỗn loạn thế nào đi chẳng nữa, đứng trước những vấn đề
liên quan đến thương mại, anh đều có định liệu trước, chưa từng căng
thẳng và khẩn trương như vậy. Nhưng khi đối mặt với Kỳ Hinh, anh lại
không thể khoanh hai tay nhàn nhã lại, giống như lần trước cô rơi xuống
biển rồi bị thương, đến hôm nay bị nhiễm lạnh đều khiến anh kinh sợ chưa bao giờ có.
Anh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô, hơn bốn
mươi độ! Chết tiệt! Chẳng phải đã uống thuốc hạ sốt rồi sao, sao lại
không có tác dụng gì thế này?die⊹ndaaanlequ⊹ydon
- Ưm… lạnh…
Khi Lăng Thiếu Đường vừa định rút tay về, Kỳ Hinh b