
trong chính cơ thể cô.
Theo bản năng, cánh tay trắng muốt quàng qua ôm chặt lấy cổ anh.
"Nói cho anh biết, em cần anh!" Lăng Thiếu Đường nói, con ngươi đen láy giống như muốn ăn thịt người!
Anh biết rất rõ,biết giờ phút này cô rất khó chịu! Bởi vì thân thể cô
đang tiếp nhận cơ thể anh, hoặc có thể nói, cơ thể này là do một tay anh khai phá. . . . .
Cô không khỏi giật mình, tiếp theo cô không nhịn được "ưm" một tiếng: "Anh . . . .Anh xấu xa! Ưm ưm. . . . ."
Hàm răng trắng như tuyết cắn chặt đôi môi phấn hồng, kìm lòng không nổi thấp giọng lẩm nhẩm: "Anh biết mà . . . ."
Anh biết mà, vì cô ngượng ngùng, nên đây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi!
Anh, không làm khó cô nữa -
"Hinh Nhi, Hinh Nhi của anh . . . . ." Anh gầm nhẹ một tiếng, không thể
chịu đựng được nữa, mạnh mẽ kiêu ngạo tiến vào thân thể ấm áp của cô.
"Đừng - Đường -" Lực quá mạnh khiến Kỳ Hinh phải nhăn mày, bàn tay nhỏ
bé lại không có lực của cô đặt trên ngực Lăng Thiếu Đường.
"Làm sao vậy, Hinh Nhi?" Lăng Thiếu Đường khó khăn dừng lại một chút, trên mặt anh hiện thứ tình cảm mãnh liệt.
Kỳ Hinh vòng tay qua cổ anh, nhìn gương mặt vô cùng đẹp trai của anh, đôi mắt của cô trở nên mờ mịt.
"Đường. . .Xin anh nhẹ chút, nhẹ hơn chút có được không?"
Cô sợ Lăng Thiếu Đường kích động sẽ ảnh hưởng tới Bảo Bảo.
Lăng Thiếu Đường tưởng lực của mình quá mạnh làm đau cô, vì thế liền dịu dàng nói: "Thực xin lỗi, Hinh Nhi, anh sẽ nhẹ hơn!" Nói xong, anh trìu
mến hôn lên môi cô -
Bên ngoài là cảnh hoàng hôn đẹp đẽ, bên trong, qua lớp kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh một đôi nam nữ đang dây dưa.
Cánh tay cường tráng của Lăng Thiếu Đường nắm chặt vòng eo thon nhỏ của
Kỳ Hinh, dùng sức nắm giữ lý trí của cô, khơi lên dục vọng trong cô!
Tóc ngắn đẫm mồ hôi (ý là tóc anh chứ không phải tóc chị đâu ) ), đôi mắt đỏ lên, sự xâm chiếm mãnh liệt, khí chất nguy hiểm của người đàn ông lại mang theo vẻ gợi cảm, da màu lúa mạch, nổi lên sự khỏe mạnh mà ngang ngược trời sinh.
Cặp đùi trắng như tuyết của Kỳ Hinh quấn bên hông Lăng Thiếu Đường.
Nơi đẫy đã, trắng nõn lại ngẩng cao, theo sự tấn công của anh mà lay động tạo ra độ cong mê người -
Ở nơi cao nhất, trong tiếng thở gấp giống như mãnh thú, đóa hoa dần dần nở rộ.
Bóng đêm rực rỡ, ánh trăng mát rượi như nước, làn gió dịu mát, trăng
hình lưỡi liềm, đẹp đẽ nơi cửa sổ, lụa mỏng nhẹ nhàng, ánh trăng sáng
xuyên thấu qua màn che thủy tinh dừng lại ở nơi có bóng hình của một đôi nam nữ gắn bó chặt chẽ với nhau.
Lăng Thiếu Đường nằm trên chiếc giường size lớn, nhắm chặt đôi mắt, còn
Kỳ Hinh ngủ say giống như mèo con ngoan ngoãn, anh thấy trong lòng ấm
áp.
Muốn cô không biết bao nhiêu lần, thẳng đến đêm mới dừng lại, ánh trăng
chiếu qua cửa sổ, anh mới rời khỏi thân thể cô, vẻ mặt ủ rũ, đôi mắt
sáng nhắm lại.
Đột nhiên tiếng di động vang lên, Lăng Thiếu Đường mở mắt, giữa con ngươi tản ra sự cảnh giác cùng tinh anh.
Nhẹ nhàng xuống giường, sợ quấy rầy giấc ngủ của Kỳ Hinh, anh cầm di động ra phòng khách.
"Này, Dục, thế nào?" Âm thanh trầm thấp dần dần tăng lên cao khiến ngừoi khác phải sợ hãi.
"Ba tên ngu ngốc cậu muốn, tìm được rồi!"
Giọng nói không cảm xúc của Lãnh Thiên Dục vang lên trong điện thoại, giống như âm thanh từ địa ngục.
"Cảm ơn!" Lăng Thiếu Đường cười lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại, lập tức ấn lại dãy số.
"Quý Dương, mình rất muốn gặp cậu, mình ở trong xe đợi cậu!"
Mọi việc đều hoàn tất, Lăng Thiếu Đường thay quần áo, vẻ mặt mệt mỏi đã sớm không còn -
Áo sơmi màu đen khiến anh càng lạnh lùng hơn, mạnh mẽ hơn, nếu người khác nhìn sẽ hỏng con mắt!
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, nhìn Kỳ Hinh đang ngủ say,
trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng, giúp cô điều chỉnh lại tư thế ngủ một chút, bàn tay to lướt qua phần ngẩng cao trước ngực.
Ngón tay thon dài lướt qua dấu vết kia rồi đột nhiên dừng lại -
Ánh mắt trở nên tàn nhẫn vô cùng !
Dám làm nhục Hinh Nhi!
Anh cúi người xuống, tham lam, dịu dàng hôn môi cô, ngón tay nhẹ nhàng bao phủ cánh môi giống như hoa của cô.
"Hinh Nhi, anh sẽ không bỏ qua cho những người muốn làm tổn thương em!"
Nói xong, anh đứng lên, đi ra ngoài. Thời gian
Nếu như là tảng đá nặng nề
Lấp đầy đêm
Thật sự phải di chuyển
Sẽ tạo ra một lỗ nhỏ trong màn đêm
Tò mò nhìn bình minh
Sau khi Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Kỳ Hinh chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp bắt đầu xuất hiện sự lo lắng và khẩn trương.
Xác định Lăng Thiếu Đường đã ra ngoài, cô cố chịu đựng sự mệt mỏi ở trong người, lập tức mặc quần áo tử tế, đi theo Lăng Thiếu Đường.
Cô mơ hồ nghe được nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại của Lăng Thiếu Đường, nhất là trước khi đi anh còn nói nhỏ vào tai mình câu nói kia, làm trong lòng cô rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Rất rõ ràng, ba gã trêu chọc cô đã bị tìm thấy rồi, cô cũng không quan tâm đến ba người kia, cô chỉcho rằng vì người như vậy mà Lăng Thiếu Đường gây chuyện là không đáng.
Khi cô tới đại sảnh, qua cửa sổ cô lập tức nhận ra Lăng Thiếu Đường lạnh lùng chạy xe như bay, trong nháy mắt, cô