
nói chuyện với tôi như vậy?”.
Cảnh Tô thật sự mất hứng, những người có thân phận cao quý hoặc những
người có tiền đều nói như vậy, cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Chẳng
lẽ những người này không nói được những lời khác?
“Vậy là bà không hy vọng có “người” nói với bà như vậy hả?”.
“Đó là đường nhiên?”.
“Bà à, xin lỗi vì không tiễn xa được!”. Cảnh Tô chỉ về phía cửa.
“Cô, cô!”.
“Đừng nói cô là con gái thứ nhà họ Cảnh, lúc đầu cho cô mặt mũi cô lại
không biết xấu hổ, huống chi bây giờ cô chỉ là một thư ký nho nhỏ! Mấy
người lập tức đuổi cô ta ra khỏi công ty cho tôi!”. Bà cụ tức giận.
“Bà nội, bà lại hồ đồ rồi!”. Dung Thiểu Tước không thể làm gì nhìn bà cụ, áy náy cười với Cảnh Tô một tiếng.
“Thiểu Tước, chuyện của các cháu bà đều thấy được, bây giờ bà không muốn nhìn thấy người phụ nữ này!”.
“Bà nội, trước tiên bà tới phòng làm việc của con, con có lời muốn nói
với bà!”. Nhìn Dung Thiểu Tước, bà cụ cũng không hàm hồ, nói vậy là cháu bà có việc muốn thương lượng.
Không lâu sau, bà cụ cười rời đi, trong ánh mắt nhìn Cảnh Tô lại có dụng ý khác khiến Cảnh Tô rợn cả tóc gáy.
Dung Thiểu Tước tựa trên cửa, cười, “Lá gan của cô rất lớn nhỉ? Cô không sợ mất phần công việc này sao?”.
“Tổng giám đốc, tôi có làm gì sai sao?”. Cảnh Tô giương tôi mắt sáng trong suốt nhìn Dung Thiểu Tước, vẻ mặt nghi ngờ.
“Cô dám châm chọc bà nội tôi không phải “người”. Cô nói xem, cô còn muốn làm nữa không?”.
Xì, Cảnh Tô cười ra tiếng, hóa ra là anh ta nghe được.
“Nhưng mà tổng giám đốc, bà cụ hình như không biết điều đó, hơn nữa nếu
tổng giám đốc nói như thế, chẳng phải cuối cùng là không có người? Cảnh
Tô cũng đâu nói như vậy?”.
“Đúng là nhanh mồm nhanh miệng, cô tiếp tục làm việc đi!”.
Cảnh Tô thở dài một hơi, những người nhà này thật khó đối phó, già thì
là người chanh chua, trẻ thì như người thành tinh, nếu không phải vì cơm ăn, cô không cần ở lại bên cạnh loại người này, cô phải nhanh chóng tìm đường ra khác.
Reng reng ~
“Alo, xin chào, đây là thư ký tổng giám đốc!”.
“Thư ký Cảnh, cho tôi ly cà phê!”. Giọng nói của hồ ly vang lên từ đầu dây bên kia!
Cô bưng cà phê tới phòng làm việc, lại thấy Dung Thiểu Tước đang lấy tay ôm bụng, có lẽ là không thoải mái. Cô quyết định thay cà phê thành trà.
“Tôi cần cà phê”. Mặc dù anh ta có thể thả lỏng cho người phụ nữ này, nhưng mà anh ta không thích người không nghe anh ta nói.
“Tổng giám đốc, trong cà phê có chất kích thích không tốt cho việc hấp thu, anh vẫn là uống chút trà đi!”.
Dung Thiểu Tước giật mình, cô đang quan tâm anh ta sao? Dường như anh ta không thích loại quan tâm này, bên cạnh anh ta có mấy người thật sự
quan tâm đến anh ta?
“Cô để đó đi!”. Vẻ mặt anh ta hơi hòa hoãn, “Tôi chỉ hơi đau dạ dày, đợi lát nữa đổi cà phê đi!”.
“Tổng giám đốc, đây là thuốc dạ dày, trước tiên anh phải chịu khó, nói
gì thì tôi cũng sẽ không chuẩn bị cà phê cho anh, tôi đi làm việc!”.
Cảnh Tô cảm thấy cô không muốn nhìn người ta ngã bệnh, theo cô nghĩ vừa
bệnh đã đi bệnh viện, đi bệnh viện thì một đi sẽ không trở lại.
Dung Thiểu Tước nhướn mày, đây là cô đang lấy lòng mình? Con cá nhỏ đã mắc câu rồi sao? Buổi trưa, các đồng nghiệp rối rít đi dùng cơm, Cảnh Tô mới tới không lâu, không quen thuộc lắm với khu này, cô chuẩn bị úp bát mì ăn liền là coi như xong.
“Thư ký Cảnh, theo tôi đi ăn cơm!”.
“Tổng giám đốc, tôi đã úp mì ăn liền rồi!”.
Dung Thiểu Tước cầm cốc mì ăn liền ném vào thùng rác.
“Như vậy?”.
“Tổng giám đốc, chúng ta đi thôi!”. Cảnh Tô không phải là người ngại ngùng, nếu không từ chối được thì phải thản nhiên tiếp nhận thôi.
Mà Dung Thiểu Tước vẫn còn đang rối rắm vì đột nhiên cô chuyển biến thái độ, rốt cuộc Cảnh Tô là người như thế nào?
Nếu như thời gian cô ở nhà họ Cảnh, cô cần là một tiểu thư cao quý vậy thì bây giờ Cảnh Tô không có bất kỳ gông xiềng gì, đây mới là Cảnh Tô chân thật nhất, mỗi tiếng nói cử động đều chân thật như vậy. Cô mâu thuẫn, cô thiện lương, có lúc cô sẽ mơ hồ, còn có thể tức giận, nhưng mà cô cũng sẽ giả bộ là một tiểu thư cao quý thục nữ.
“Cảnh Tô, rốt cuộc cô là người như thế nào?”.
“Tôi hả? Tôi là người quái dị”.
Hỏi một đằng cô trả lời một nẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chân thật như vậy, so với mặt bài tú lơ khơ còn mỹ lệ hơn nhiều, ai nói Cảnh Tô là mỹ nhân lạnh lùng? Mấy ngày nay anh ta nhìn thấy không ít nụ cười trên mặt cô, trong mắt anh ta có cảm xúc khác thường, hơn nữa cô còn không trong lòng bàn tay anh ta, tạm thời anh ta vẫn chưa thể phân tích.
“Tôi dẫn cô đi ăn!”. Ít nhất vào lúc này, Dung Thiểu Tước thật sự muốn mời Cảnh Tô đi ăn cơm, vui vẻ ăn cơm, coi như là anh ta cảm ơn cô đã đưa thuốc dạ dày cho anh ta! Trong lòng Dung Thiểu Tước kiếm cớ.
“Quán hải sản?”. Cảnh Tô ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Dung Thiểu Tước, “Anh cũng thích ăn hải sản?”.
“Tôi biết cô thích!”.
Cảnh Tô cúi đầu không nói gì, cấp trên lấy lòng cấp dưới, cái này... không tinh khiết lắm? Cô không phải là cô gái nhỏ, quan hệ lợi hại trong này, đương nhiên cô vẫn biết. Cảnh Tô nghĩ sau này không có việc gì, vẫn nên cách xa người đàn ô