Insane
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321133

Bình chọn: 7.00/10/113 lượt.

hệ cùng nhà họ Cảnh!”

“Con!”

“Cha à, xin cho phép con gọi một tiếng cha cuối cùng, cám ơn cha đã dưỡng dục con 13 năm! Có cơ hội, con sẽ báo đáp cha!”

Cô không có ngẩng đầu, cô sợ nhìn gương mặt đó, gương mặt giả nhân giả

nghĩa lúc này, cô sẽ thật coi ông là người cha hiền từ. Đi ở đầu đường

huyên náo, hiện tại cô thật sự không có nhà để về, không lâu sau, với

tình tình của cha, lập tức sẽ đăng báo từ cha con với mình, lại một cột

đèn xanh đèn đỏ, cô dừng lại, vội vàng không kịp chuẩn bị, cô bị kéo vào một vòm ngực.

“Sao lại đi ra ngoài?” Tư Mộ Thần nhìn gương mặt hai mắt đẫm lệ, mặt tràn đầy đau lòng.

“Tư Mộ Thần, tôi muốn đi khu vui chơi!” Cảnh Tô chu miệng lên, giống như là đang làm nũng.

“Được!”

Lái xe, bọn họ đi tới khu vui chơi.

“Cô nhóc, cô ở nơi này đợi tôi đi mua phiếu!”

“Ừ!”

Cô nhìn khu vui chơi, cười vui vẻ, lần này rốt cuộc không phải đi một mình tới khu vui chơi, còn có một người nữa, Tư Mộ Thần!

“Đi thôi! Cô nhóc!”

“Tư Mộ Thần, tại sao anh nguyện ý theo tôi tới?” Cô nhớ ngày trước yêu cầu Hàn Tử Dương tới nơi này, luôn bị cự tuyệt.

“Cô nhóc, tôi đã già rồi, đúng lúc có hứng thú như trẻ nhỏ!”

“Gạt người! Đi, chúng ta đi chơi ngựa gỗ xoay tròn đi!” Cô sải bước đi đến phía trước, nhưng nước mắt cũng càng ngày càng nhiều.

“Aish, chàng thanh niên, mua một que kem đi! Bạn gái của cậu đang khóc,

mua một que kem đi dụ dỗ!” Một người phụ nữ đi tới bán kem que.

Tư Mộ Thần cau mày, cô khóc, là vì người đàn ông kia sao?

“Khóc?” Cầm một que kem, anh kéo tay cô.

“Ăn, sẽ không buồn!”

“Cô nói không khóc sẽ không khổ sở!”

“Đúng!” Nhìn cặp mắt thành khẩn kia, Cảnh Tô cư nhiên ngây ngốc nguyện ý tin tưởng.

Đi tới một ao nước, cô lôi kéo anh ngồi xuống, làm như lầm bầm lầu bầu, vừa tựa như oán giận.

“Chơi trò chơi mới không cô đơn. Chỉ có khu vui chơi sẽ không bị bỏ

quên. Khi còn bé ảo tưởng rằng cha sẽ dẫn tới chơi, trưởng thành, chẳng

qua là cảm thấy cô đơn, hiện tại tôi không có nhà để về, tôi lại thành

một mình!” Cảnh Tô hình như sa vào trong thế giới của bản thân.

“Cô nhóc, qua ngựa gỗ xoay tròn!” Anh nhìn Cảnh Tô đau lòng, lôi kéo cô đi tới ngựa gỗ xoay tròn.

“Hôm nay, tôi chính là cha cô!”

“Thật!” Con mắt Cảnh Tô lóe sáng, rất kích động.

“Thật, mau ngồi lên!”

Một ngày này, bọn họ chơi thỏa thích, mấy ngày nay thân thể Cảnh Tô vẫn

không có được nghỉ ngơi tốt, ở trên xe, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tư Mộ Thần cẩn trọng ôm cô lên, đặt lên giường, sau đó xử lý vết thương

cho cô, mặc dù mấy ngày nay đều là thừa dịp thời điểm cô ngủ say xử lý

vết thương, nhưng đối mặt với thân thể cô vẫn có chút xao động, thật là

tự mình chuốc lấy cực khổ.

Cả đêm ngủ ngon, cô không nhớ được mình trở lại thế nào, thân thể hình

như cũng thoải mái. Mở mắt còn chưa có bao lâu, điện thoại lại vang lên. "Tô Tô"

"Nha Nha, thế nào?"

"Tô Tô, một tháng sau là đại thọ 50 của cha tớ, cậu có sẵn lòng tới không?"

"Sẵn lòng, tớ đương nhiên sẵn lòng! Chỉ là Nha Nha, không phải cậu muốn nói cái này với tớ thôi chứ?"

"Tô Tô, tớ đã xem báo, bác trai và cậu đã từ bỏ quan hệ!"

Mặc dù biết kết quả như thế, trong lòng Cảnh Tô vẫn hơi khổ sở.

"Tớ biết rõ!"

"Tô Tô, vậy không phải cậu thất nghiệp sao?" Trước đây không lâu mới vừa

vào Cảnh Thái Lam làm việc, chẳng bao lâu đã phải đổi công tác.

"Đúng vậy, tớ thất nghiệp, chỉ có thể đi chỗ khác tìm việc làm! Chỉ là, tớ sợ không có chỗ nào nguyện ý muốn tớ thôi!"

"Tô Tô, cậu nguyện ý đi ‘Thịnh Thế’ sao?"

"‘Thịnh Thế’? Bọn họ sẽ nguyện ý muốn tớ sao?"

"Chỉ cần cậu nguyện ý đi, tớ bảo đảm có thể đi vào!"

"Tớ đương nhiên nguyện ý đi, hiện tại trong ví tớ chỉ còn lại bốn con số để chống đỡ!"

"Đúng rồi, Tô Tô, cậu qua đây ở cùng tớ đi! Bây giờ cậu cũng không có chỗ ở!"

"Nha Nha, tớ có chỗ ở, cậu không phải lo lắng!"

"Thật? Không gạt tớ?"

"Không lừa cậu! Về phần chỗ cậu nói, hôm nay tớ sẽ đi xem thử một chút!"

"Tốt! Vậy tớ cúp đây! 88~"

"Ừm! 88~"

Cảnh Tô cúp điện thoại đi tới toilet, cô đang buồn bực, đồ rửa mặt làm thế

nào? Mới phát hiện đặt ở trước mặt cô là khăn lông cùng với đồ dùng mới

tinh các loại, Tư Mộ Thần sớm có âm mưu, nhưng cô rất rối rắm, tại sao

muốn mình ở chung với anh?

Trên thực tế, ở phòng khách, Tư Mộ Thần cũng đang suy tư cái vấn đề này!

"Cô nhóc, đi ra ăn cơm!" Anh gõ cửa phòng.

"Tư Mộ Thần, tôi muốn hỏi anh một vấn đề!" Cô cầm bát lên, nhìn bát cháo sững sờ hỏi.

"Hỏi!" Anh trả lời ngắn gọn rồi ăn bữa sáng.

"Tại sao muốn tôi ở chung? Thật hoang đường!"

Tư Mộ Thần buông bát xuống, chăm chú nhìn Cảnh Tô.

"Nếu như mà tôi nói, tôi muốn xem chừng cô, không bị người đàn ông khác lừa chạy, cô tin không?"

"Không tin!"

"Vậy thì ăn cơm!"

"Tôi đi rửa bát!"

Sau khi Cảnh Tô ăn xong chủ động nhận thầu công việc rửa bát, mà Tư Mộ Thần đang ở trong phòng khách xem ti vi, một màn này thấy thế nào đều hài.

"Tư Mộ Thần, hôm nay tôi phải đi ra ngoài một chuyến!"

"Ừ, đi đi, lái xe của tôi đi, đúng rồi! Trong ngăn kéo để di động, bên trong là đồ của cô, cô tạm thời dùng trước!"

"Ừm!"

Trước cửa ‘Thịnh Thế’, Cảnh Tô ôm hồ sơ xin việc