
ầy sắc xuân, nồng nặc hơi thở ái muội trình diễn một đoạn tình cảm giống như đang đùa giỡn!
Ngày thứ hai, khi Liễu Nghị Hiên tỉnh lại, nhìn sang cô gái nằm bên cạnh nhớ tới cả đêm kích tình liền nhíu nhíu mày, không ngờ tối hôm qua dược
tính lại mạnh như vậy, anh và cô ấy cư nhiên làm đến bảy tám lần, nhìn
trên người cô in đủ loại dấu dâu tây hồng, Liễu Nghị Hiên lại có cảm
giác nói không ra lời.
Anh tối hôm qua tại sao phải cùng cô ấy xảy ra quan hệ, không phải là anh rất thích Thủy Nhi sao?
Tại sao sau khi nhìn thấy cô ấy, anh lại nguyện ý dùng mình làm thuốc giải độc?
Xuống giường đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong xuôi đi ra đã nhìn thấy
cô tỉnh rồi, nhìn Liễu Nghị Hiên ăn mặc chỉnh tề, trên mặt Diêu Tuyết có chút ngượng ngùng, tối hôm qua tự đem chính mình giao cho người đàn ông này, hơn nữa bọn họ còn hoan ái thật lâu.
Diêu Tuyết không biết
mình lại có thể có vận khí này có thể gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy, hơn nữa toàn thân đều toát ra vẻ chính trực, đúng là hoàng tử
bạch mã trong mộng của cô rồi.
Cúi đầu nhàn nhạt liếc nhìn trên thân thể của mình đầy dấu ô mai, lại càng thêm xấu hổ.
"Dậy rồi thì nên đi tắm một cái cho sạch sẽ!"
Liễu Nghị Hiên nhàn nhạt nói, nhìn dấu vết lưu lại trên người cô do kích
tình đêm qua lưu lại, cả những chất lỏng màu trắng vẫn còn lưu lại khiến cho Diêu Tuyết càng thêm xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thẹn thùng lấy cái
chăn bọc kín thân thể của mình rồi đi vào phòng tắm, để cho dòng nước
gột rửa sạch sẽ, sau đó quấn khăn tắm đi ra.
Liễu Nghị Hiên cũng
chưa rời khỏi phòng, thấy cô đi ra thì từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo ngủ mới tinh, rồi nhìn cô nói:
"Cô mặc bộ này vào, mặc xong chúng ta đi xuống dưới!"
Liễu Nghị Hiên cầm quần áo đưa cho cô, Diêu Tuyết cúi đầu yên lặng nhận lấy
đi vào phòng tắm thay xong đi ra với vẻ mặt rất là lúng túng.
"Chúng ta đi xuống thôi, vất vả cả đêm, cũng thấy đói bụng rồi!"
Diêu Tuyết thẹn thùng gật đầu một cái, đi theo anh ra cửa phòng, lúc này mới phát hiện mình ở trong một biệt thự rất đẹp liền tò mò nhìn chung
quanh.
"Nơi này là nhà của anh sao?"
Thật rất lớn, rất xa hoa!
Diêu Tuyết chưa bao giờ nhìn thấy nhà nào lớn như vậy, căn phòng sang trọng như vậy.
Liễu Nghị Hiên cau mày, nhìn xem một chút nơi này cũng không tính là hào
hoa, chỉ có thể coi là một biệt thự binhg thường, cô gái này là người
như thế nào, sao phòng như vậy mà đã cảm thấy là xa hoa.
"Anh tên là gì! ?"
Liễu Nghị Hiên không trả lời vấn đề của cô, Diêu Tuyết nhìn hai nam hai nữ
đang ngồi phía dưới ăn điểm tâm thì bụng lập tức truyền đến tiếng vang.
"Tôi tên là Diêu Tuyết!"
Diêu Tuyết nhàn nhạt nói xong, nhìn bữa ăn sáng phía dưới, ngửi mùi vị đó thì bụng càng thêm đói!
Liễu Nghị Hiên nhìn cô bình thản nói:
"Đi xuống đi!"
Còn không biết có chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình hay không, dù sao anh và bọn họ cũng không coi là rất quen.
Mạc Thiên Kình và Sính Đình liếc mắt nhìn nhau, nhìn Liễu Nghị Hiên và cô
gái kia cùng đi xuống sau khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của cô gái kia
thì không khỏi giật mình!
Thật là một mỹ nữ!
"Ngồi xuống ăn điểm tâm đi!"
Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, cô gái này chính là đối tượng điều tra ngày hôm nay của bọn họ, đối với cả án kiện kia cô có thể sẽ cho mang đến sự trợ giúp rất lớn.
Liễu Nghị Hiên dẫn cô ngồi xuống, Diêu Tuyết nhìn
hai nam hai nữ trước mắt, không thể không thừa nhận, mấy người này thật
sự là tuấn nam mỹ nữ.
Diêu Tuyết lễ phép ngồi xuống, bị ánh mắt nóng bỏng của bọn họ nhìn chăm chú cả người thấy rất khó chịu.
Mạc Thiên Kình sau khi ăn xong liền an vị ở trên ghế sofa, nhìn đang hai
người kia, nhìn Diệp Duệ ở bên cạnh Lý Băng thấy rất là tò mò.
Lý Băng lạnh lùng nhìn Mạc Thiên Kình một cái.
"Đừng nhìn nữa, tôi bây giờ là người tình một tháng của anh ta, một tháng sau, anh ta sẽ đưa cho tôi một vật!"
Lý Băng lạnh lùng nói, nhìn Diệp duệ, trong ánh mắt khó có thể lý giải cảm xúc, mông lung không rõ ràng.
Sính Đình nhìn Lý Băng, tò mò hỏi:
"Băng, anh ta cho cô thứ gì mà cô lại đồng ý làm người tình cho thị trưởng thế!"
Lý Băng có biết anh ta đã có vị hôn thê hay không, nếu như đã biết mà vẫn
đáp ứng làm người tình thì điều đó chứng minh là cô ấy yêu cầu một thứ
gì đó rất trân quý từ thị trưởng!
"Đây là bí mật giữa chúng tôi!"
Diệp Duệ nhìn Lý Băng muốn qua ánh mắt nhàn nhạt cảnh cáo cô nhưng Lý Băng
lại không để ý đến anh nhỏ giọng nói cho Sính Đình, âm thanh chỉ đủ cho
cô nghe thấy.
Sính Đình trợn to hai mắt, mặt không dám tin, đang muốn mở miệng thì Lý Băng đã nói:
"Cái gì cũng đừng nói, đây là ước định của tôi và anh ta, chờ một tháng sau tôi sẽ lấy đi vật như vậy trên người anh ta!"
Một tháng, có những ba mươi ngày!
"Sính Đình, chuyện không nên nói thì không phải cần nói!"
Mạc Thiên Kình ôm cô nhàn nhạt nói, Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, trong ánh mắt không che giấu được lo lắng.
Mạc Thiên Kình nhìn Diệp Duệ, có một số việc cứ để bọn họ tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Diệp Duệ cũng thấy có chút hối hận, mình không nên lấy cái đó ra nói đùa,
nếu như một thá