
ậy đã mất cha, mặc dù cô rất hận Nam
Cung Tước, nhưng khi nhìn thấy anh chết như vậy thì lòng của cô lại rất
đau, rất đau.
Dù sao thì cô đã từng yêu anh như vậy mặc dù lừa
gạt cô lại còn hại chết ba của cô nhưng khi cô nhìn thấy anh chết cháy
trong ngọn lửa cháy bừng bừng, hài cốt không còn. Thì cô thật rất khổ
sở.
"Trinh Tử, đừng đau lòng nữa, Điềm Điềm rất cần cô!"
Nam Cung Tước đây là tự làm tự chịu, chết cũng xứng đáng. Nhưng Sính Đình
không dám nói với cô như vậy chỉ có thể ở âm thầm tự nói trong lòng.
Trinh Tử ôm Điềm Điềm, liếc nhìn đại sư huynh.
"Sính Đình, làm phiền cô băng bó giúp đại sư huynh của tôi được không?"
Cô hiện tại thật không có hơi sức, cũng không có ý định đi băng bó, mất đi Nam Cung Tước lòng thấy thật đau. Nhìn con gái cô lại cảm thấy mình rất vô dụng!
"Ừ, cô lên trước đi nghỉ ngơi đi. Thủy Nhi đang ở trên lầu, cần gì cứ gọi cô ấy giúp một tay!"
Sính Đình nói xong liền xoay đi lấy thuốc trong tủ băng bó cho Huyết Sắc.
Mạc Thiên Kình nhìn Huyết Sắc hỏi:
"Về sau anh định như thế nào?"
Huyết Sắc rất kinh ngạc: "Tôi sẽ không bị xử tội sao?"
Mạc Thiên Kình híp mắt: "Anh rất muốn bị kết tội? Nếu như anh nguyện ý, tôi sẽ cho anh cơ hội!"
Dù sao anh ta cũng từng phạm pháp, nếu như nói không xử phạt thì cũng
không thể được, nhưng mà anh ta cũng có thể mai danh ẩn tích sống một
cuộc sống khác.
"Tôi muốn tiếp tục sống, anh nói đúng, hai tay
tôi dính đầy máu tươi như vậy. Cho dù chết cũng không hết tội, tôi muốn
sống để chuộc tội!"
Nếu như có thể anh ta nguyện ý ở trong tù, nhưng mà anh ta lại không an tâm về đại tiểu thư!
"Anh thích Trinh Tử sao?"
Sính Đình từ tốn hỏi, gương mặt tuấn tú của Huyết Sắc thoáng qua một tia
không được tự nhiên sau đó nhẹ nhàng gật đầu.Sính Đình mỉm cười nói
tiếp:
"Một sát thủ giết người không chớp mắt mà vẫn còn biết xấu hổ? Thật là kỳ lạ!"
Nhưng mà dáng vẻ đàn ông khi xấu hổ lại thật đáng yêu, dường như cô cũng chưa từng thấy Mạc Thiên Kình xấu hổ lần nào.
"Chuộc tội có rất nhiều cách, có người bị giam vào tù, cũng có người tự giác
để được vào tù ăn năn hối cải. Nếu như anh thật sự sám hối thì dù cho
anh có đang ở đâu đều có thể chuộc tội được!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, có lẽ mình nên cho anh ta một cơ hội.
Huyết Sắc nhìn anh: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, anh phải nắm chặt cơ hội sống lại này, đừng để cho Huyết Sắc xuất hiện lần nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Mạc Thiên Kình cảnh cáo nói, mặt Huyết Sắc khiếp sợ nhưng trên hết vẫn là cảm kích.
"Cám ơn anh! Mạc thượng tướng!"
Huyết Sắc rất vui vẻ, anh thề sẽ chăm sóc Trinh Tử thật tốt, chuộc tội cho những lỗi lầm trước kia mình đã phạm phải! Trinh Tử ôm đứa bé
trở về phòng, nhìn con gái đang ngủ rất say trong lòng đau không tả
xiết. Nam Cung Tước cứ như vậy mà chết đi, mặc dù cô rất muốn giết chết
anh, nhưng mà khi anh chết rồi cô lại thật rất khó tiếp nhận.
Thủy Nhi nhìn cô, biết cô đang rất khó chịu. Mới vừa rồi bọn họ ở dưới lầu
nói chuyện cô ở phía trên nghe thấy hết. Cô biết Trinh Tử vẫn còn rất
yêu Nam Cung Tước. Nhưng phải chấp nhận thực tế đau thương thôi.
Nam Cung Tước đã giết quá nhiều người, tội ác ngập trời, đối với Trinh Tử
lại vô tình vô nghĩa cho dù có chết cũng không có ai thương chỉ là cái
chết của hắn ta có chút thảm!
"Trinh Tử, đừng khổ sở nữa, hắn không đáng giá để cho cô đau lòng khổ sở!"
Thủy Nhi vỗ vỗ vai của cô, nhìn cô đau lòng như vậy bản thân mình cũng không dễ chịu gì!
Trinh Tử lắc lắc đầu: "Cô không hiểu đâu, tôi mặc dù rất hận Nam Cung Tước,
nhưng dù sao anh ta cũng là người đàn ông duy nhất mà tôi yêu? Tựa như
người Trung Quốc các cô vẫn nói: ’ yêu càng sâu, hận càng sâu. ’ tôi đối với Nam Cung Tước chính là như vậy!"
Cô cũng không muốn mình đau lòng, nhưng mà sâu tận trong xương tủy không muốn đau thì có thể ngừng
lại được, mặc dù Nam Cung Tước đối với cô vô tình nhưng mà những gì cô
bỏ ra đều là thật lòng.
"Đừng như vậy nữa, hắn cũng không thể
sống lại. Về sau cô còn phải sống tiếp, cô còn có Điềm Điềm, còn có
chúng tôi nữa mà! Chúng ta đều là bạn bè của cô, cô nhẫn tâm để cho
chúng tôi lo lắng cho cô hay sao?"
Nhưng trong lòng cô đang khó chịu như vậy làm sao có thể vui ngay được.
Trinh Tử rất cảm kích nhìn cô: "Thủy Nhi, cám ơn cô, yên tâm đi, tôi sẽ quên
anh ta. Tôi sẽ cho Điềm Điềm một cuộc sống thật tốt."
Nhưng tạm thời cô không thể nào ngừng đau thương ngay được, Thủy Nhi nhìn cô nói:
"Cô biết là tốt rồi, cô nên nghỉ ngơi một chút, đến tối tôi sẽ gọi cô dậy ăn cơm!"
Thủy Nhi nói xong liền đi xuống lầu, cô biết mình nên để cho không gian để
từ từ suy nghĩ. Trinh Tử ôm đứa bé, nhìn bóng lưng Thủy Nhi rời đi, có
lẽ Thủy Nhi nói không sai, mình nên vui vẻ mà sống tiếp.
Lý Băng
và Thượng Quan Quân Triết bận rộn xử lý công việc xong trở lại thì cũng
đã hơn bảy giờ tối. Thượng Quan Quân Triết đem tư liệu vụ án giao cho
Mạc Thiên Kình, trên mặt khó nén mệt mỏi.
"Khổ cực cho các cậu rồi!"
Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan Quân Triết bình thản nói. Lý Băng cũng lấy
ra tư liệu chính m